Tống Hoài lấy ra một túi hương từ thắt lưng.
Trong túi thơm có một cái bùa bình an, đã cũ kỹ, có chút phai màu. Đây là vật nàng đã đưa cho y vào năm năm trước, trước đêm y theo điện hạ xuất chinh.
Bọn họ đã lớn lên, không thể gần gũi giống như thời niên thiếu, vả lại nàng đã có hôn ước, bọn họ càng cần phải giữ khoảng cách hơn. Ngày hôm đó, có lẽ là vì sắp ly biệt, y nhất thời không kìm lòng được.
Lúc nàng nhào vào trong ngực y khóc sướt mướt, bảo y nhất định phải bình an trở về, y không lập tức đẩy nàng ra, mà là đưa tay nhẹ nhàng vỗ về nàng.
Y biết nàng ấy chỉ xem y như huynh trưởng cùng nhau lớn lên, trong lòng hoàn toàn trong sáng, nhưng y thì không.
Khi y phát hiện mình sinh ra tâm tư không nên có với nàng, đã yên lặng bắt đầu xa lánh nàng, một lần kia, xem như là lần đầu tiên vượt quá khuôn phép sau khi trưởng thành.
Trớ trêu thay, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại bị Thẩm Lăng nhìn thấy.
Trước khi y đi, Thẩm Lăng tìm đến y.
Bọn họ đều là bạn lớn lên cùng nhau, có mấy lời không cần phải nói quá rõ, không có ác ngôn ác ngữ, càng sẽ không trở mặt.
Thẩm Lăng chỉ khéo léo nhắc nhở y, nên giữ chút khoảng cách.
Nhưng càng như vậy, y lại càng cảm thấy hổ thẹn.
Sau khi trở về từ chiến trường, y cũng không dám tới gần nàng nữa.
Thư nàng viết cho y, đến nay vẫn được y giữ dưới gối.
Giấy viết thư cũ nát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041123/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.