Cố Dung Cẩm u oán nhìn về phía Vệ Như Sương, mẫu thân thiên vị quá đi mất.
"Cá chép ở hồ Hồng Kiều là ai bắt?" Vệ Như Sương coi nhẹ ánh mắt của y, lạnh lùng nói.
Hồ Hồng Kiều? Cá chép?!
Vệ Trăn thấy trong lòng chợt lạnh.
Hồ Hồng Kiều có tổng cộng hai mươi con cá chép, là mẫu thân bỏ ra nhiều tiền mua về tặng cho phụ thân, một con ngàn lượng, mang về từ hải ngoại.
Đây là chuyện ma ma ở Tê Loan Hiên nói cho nàng nhân lúc đi dạo.
Mười mấy con, hơn một vạn lượng!
Còn chưa tính công nuôi dưỡng, chưa tính ý nghĩa đại biểu trong đó.
Vệ Trăn nhắm mắt lại.
Nàng thật sự không nghĩ tới, lần thứ nhất gặp rắc rối trong đời, đã gây ra họa lớn như vậy!
Cố Dung Cẩm không đợi Vệ Trăn mở miệng đã ưỡn thẳng cổ nhận tội: "Là con bắt."
"A tỷ không biết gì cả."
Vệ Trăn mở mắt nghiêng đầu nhìn về phía y, trong lòng đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Tề Vân Hàm.
'Ta gây họa, đều là mấy vị huynh trưởng chịu phạt thay ta, về sau tiểu công tử phủ Quận chúa tới, đến lượt ta che chở y'.
Khi đó nàng nghe thôi đã rất mong chờ, lòng đầy hâm mộ, không nghĩ tới hôm nay nàng c*̃ng cảm nhận được loại cảm giác này.
"Bang!" Lại là một tiếng vang giòn, lần này Cố Dung Cẩm lại cắn răng không kêu lên tiếng.
Vệ Trăn liếc nhìn lòng bàn tay đã đỏ lên của y, giật giật môi, đang định mở miệng thì nghe Vệ Như Sương nói: "Ta biết là con làm! Con có biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041124/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.