Năm nay tuyết đầu mùa tới chậm, mãi đến sáng ngày giao thừa mới bắt đầu có bông tuyết nho nhỏ rơi xuống. Đến buổi chiều, tuyết đã dày như lông ngỗng, chẳng mấy chốc mái hiên phủ lên một lớp trắng tinh.
Đây là giao thừa đầu tiên Vệ Trăn đón cùng người nhà, giữa trưa Quận chúa đã tới đón Lãng Vương qua phủ Quận chú, cả nhà quây quần bên nhau cùng ăn bữa cơm đoàn viên.
Sau thời gian chung sống, Vệ Trăn đã quen với sinh hoạt trong phủ Quận chúa, bữa cơm tất niên này đầm ấm, chan chứa tình thân, ai nấy đều vui vẻ hòa thuận.
Trời vừa mới trở tối, phủ Quận chúa đã vang lên tiếng pháo hoa.
Là Cố Dung Cẩm đã chuẩn bị trước, nói là muốn bù đắp lại những màn pháo hoa giao thừa thiếu a tỷ trong những năm qua bắn lại một lần thật rực rỡ cho a tỷ xem.
Vệ Trăn nhìn những đóa hoa không ngừng nở rộ trên bầu trời, ánh mắt dần dần ươn ướt.
Phía trước là nụ cười rạng rỡ của đệ đệ, phía sau có phụ thân, mẫu thân, ngoại tổ phụ. Cuối cùng, nàng cũng có thể sống trong một nơi tràn đầy yêu thương.
Từng chùm pháo hoa rực rỡ soi sáng màn tuyết trắng nhẹ như lông ngỗng, Vệ Trăn đưa tay đón lấy buông tuyết rơi xuống, lành lạnh nơi đầu ngón tay, nhưng lòng nàng lại ấm áp vô cùng.
Đây là đêm giao thừa hạnh phúc nhất mà nàng từng được đón.
Tự nhiên trong lòng nàng lại hiện lên một bóng hình áo bào đen với thắt lưng đai vàng kia.
Không biết lúc này hắn đang làm gì, năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041122/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.