Toàn thân Ngô di nương cứng đờ, bà ấy nghiêng đầu.
Đã rất nhiều năm họ không nhắc tới chuyện này nữa.
Bọn họ đều đang cố ý tránh né, ngày giỗ hàng năm cũng đều ăn ý tự mình đi thắp nén hương, ngày kế tiếp gặp lại, ai cũng không nhắc tới chuyện hôm trước.
Nhưng điều này cũng không đại biểu bọn họ đã quên, hay đã buông bỏ.
Ngược lại, chính bởi vì không một ai có thể buông bỏ, nên mới không dám nói ra miệng.
"Nhị tỷ đã sắp xếp chỗ ở xong xuôi, đến lúc đó sẽ có người dẫn di nương đi." Ngụy Trình lại nói.
Ngô di nương đưa tay lau khóe mắt, mới quay đầu nhìn hắn: "Nhị cô nương không phải nhị tỷ của ngươi, có phải ngươi có tâm tư không nên có?"
Ngụy Trình sững sờ, sau đó nghiêm mặt nói: "Ta coi nàng là nhị tỷ của ta."
Vẫn luôn là như thế, chưa từng dám có nửa phần tâm tư khác.
Ngô di nương thấy hắn như vậy, im lặng thở dài: "Trong lòng ngươi không có là tốt nhất."
Ngụy Trình ừm một tiếng, sau đó giữa cả hai chìm vào một mảnh yên lặng, không biết qua bao lâu, Ngô di nương mới nói: "Ngày mai, ngươi đừng đi."
Ngụy Trình nắm chặt hai tay, khẽ cúi đầu.
"Chờ đến ngày báo được thù cho nó, ngươi hãy đi." Ngô di nương thản nhiên nói: "Mạng của ngươi là nó đổi lấy, vốn dĩ ta đã coi như đời trước mình nợ mẫu tử các ngươi, chỉ muốn để ngươi bình an sống hết đời này, chưa từng muốn để ngươi mạo hiểm báo thù cho nó, nhưng nếu bây giờ ngươi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041103/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.