Từ trước đến nay việc gả thứ nữ đều không quá mức phô trương, nhưng Từ gia cưới Ngụy Uyển làm chính thê, lại là đích tử trên danh nghĩa, cho nên vì mặt mũi Kiều thị cũng không làm quá qua loa.
Gần như cả thành Phụng Kinh đều biết bây giờ Ngụy gia đã cậy nhờ được vào Đông cung, tất nhiên sẽ không thiếu được một phen ân cần, cho dù gia chủ không đến, c*̃ng phái quản sự tới tặng quà, đám cưới này, có thể nói là rất náo nhiệt.
Có vài Hầu phủ cũng tới cửa tặng quà.
Đối với Ngụy gia mà nói, đây cũng là việc cực kỳ có mặt mũi.
Thoạt đầu sắc mặt Ngụy Văn Hồng và Kiều thị khá lạnh nhạt, càng về sau nụ cười trên mặt càng thêm thật lòng, Ngụy Niên đứng xa xa nhìn Kiều thị ân cần đón các phu nhân nhà khác, trong mắt lướt qua một tia sáng lạnh.
Đây là chuyện vui cuối cùng của Ngụy gia.
Đúng là nên cười vui vẻ chút.
Ngụy Niên nhìn một lúc lâu rồi mới quay người rời đi.
Thường ngày Ngụy Uyển đều ru rú trong viện, không kết bạn với ai, hôm nay xuất các, trong viện chỉ tăng thêm lụa đỏ và hỉ bà, ngoài ra gần như không khác gì bình thường.
Lúc Ngụy Niên tới, Ngụy Uyển đang ngồi một mình trên giường, nắm chặt khăn tay, đôi mi thanh tú cau lại, cánh môi hơi nhếch, hiển nhiên là đang khá hồi hộp.
Thấy Ngụy Niên, trong mắt nàng ấy hiện lên vẻ vui mừng, cuống quýt muốn đứng dậy, bị Ngụy Niên ngăn cản: "Lục muội muội cứ ngồi đi."
Ngụy Uyển lại chậm rãi ngồi xuống:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041102/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.