Tiếng đánh nhau ngoài cửa dần dần ngừng lại, Ngụy Niên mới đi ra ngoài cùng Tề Vân Hàm.
Mở cửa ra, mùi máu tươi ập vào mặt, trong viện một mảnh hỗn độn, mấy chục thi thể đổ xiêu đổ vẹo.
Thố Thập Bát thu lại binh khí, tiến lên nói: "Cô nương, võ công của bọn chúng không thấp, phí chút thời gian."
Thố Thập Bát nói xong thì nhìn sang Tề Vân Hàm.
Làm ám vệ Đông cung, đương nhiên là nàng ấy nhận ra lệnh bài và hoa văn thêu trên đồ của ám vệ Tề gia.
Lúc này, ám vệ Tề gia c*̃ng đi tới.
Ba ám vệ đi theo bảo vệ Tề Vân Hàm đã bị thương nặng hôn mê, hai người còn lại cũng bị thương khắp người, sắc mặt đều rất khó coi: "Cô nương, không phải người của chúng ta."
Tề Vân Hàm nghe vậy vẻ bất an trên mặt chợt biến mất, vội vàng nhìn về phía Ngụy Niên: "Niên Niên, thật sự không phải là người của nhà ta."
Ngụy Niên khẽ cười nói: "Ta chưa từng hoài nghi."
Tề Vân Hàm lại nhìn Ngụy Niên, sau đó kịp phản ứng, hình như từ lúc vừa mới bắt đầu Niên Niên đều không nghi ngờ nàng ấy. Một lát sau, nàng ấy nhẹ nhàng cong môi: "Ừm."
Ngụy Niên lại nhìn về phía hai ám vệ kia, hỏi: "Ta có thể hỏi bọn họ vài câu không?"
"Đương nhiên." Tề Vân Hàm nói: "Niên Niên hỏi đi."
Ngụy Niên nói: "Hoa văn và lệnh bài là giả?"
Ám vệ nhìn về phía Tề Vân Hàm, thấy nàng ấy gật đầu, mới trả lời: "Hoa văn và lệnh bài đều là thật."
Vừa nói xong, Tề Vân Hàm hoảng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041104/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.