Thả màn xuống, trong lúc lơ đãng Ngụy Niên thoáng nhìn dấu chân cực kỳ bắt mắt trên giày Thái tử, môi mím chặt.
Hành động này của nàng có phải là gọi tự làm tự chịu không?!
Thái tử quả thực rất mệt, sau đó cũng không tiếp tục đưa ra yêu sách gì nữa, thành thật nghe kể chuyện dần dần rơi vào trạng thái ngủ say.
Trước khi ngủ còn mơ màng nói một câu: "Huân hương không tệ."
Ngụy Niên quay đầu nhìn mặt bàn.
Hôm nay không đốt huân hương mà.
Nàng chậm rãi đứng dậy, muốn đi ra gian ngoài, khi đi ngang qua giá nến nàng hơi dừng chân, quay đầu nhìn về phía Thái tử trong màn.
Thập Bát nói, chất lượng giấc ngủ của hắn không tốt.
Nếu thắp nến suốt đêm, không biết liệu có ảnh hưởng đến hắn.
Ngụy Niên không do dự lâu lắm, lập tức cúi người dập tắt ánh nến, trong phòng thoáng chốc tối đen.
Ngụy Niên đứng yên tại chỗ một lát, chậm rãi đi ra gian ngoài.
Từ sau khi sống lại nàng bỗng cảm thấy sợ đêm tối, mỗi đêm đi ngủ đều phải đốt đèn, lần trước ở biệt viện, là lần đầu tiên nàng ngủ say trong đêm tối.
Đêm đó, một đêm yên giấc.
Hiện tại, nàng lại hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi.
Là bởi vì, trong phòng có hắn.
Ngụy Niên cong môi, nhẹ chân nhẹ tay nằm lên trường kỷ, cũng đến lúc này nàng mới giật mình nhớ ra, cho nên, hôm nay rốt cuộc là hắn tìm nàng làm gì? Chỉ vì đến ngủ trên giường nàng một giấc?
Quả nhiên, Thái tử làm việc tùy hứng.
Thời gian dần trôi, xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041087/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.