Phong Thập Bát tựa trên cây cột đỏ, vừa gặm táo, vừa nói:
"Bốn năm trước đánh trận xong, quốc khố còn thừa không nhiều lắm, đợt ôn dịch lớn và bão tuyết ở phía bắc năm ngoái, đều là điện hạ bỏ tiền túi bù chỗ trống."
"Trước đó vài ngày Tây Nam lũ lụt, triều đình quyên tiền, những đại nhân này ai ai cũng keo kiệt muốn chết, đều không nỡ bỏ tiền túi, lại là điện hạ dùng tư khố ứng trước.”
"Nếu mà bọn họ thật sự không có tiền cũng không sao, thế nhưng trong mật thất nhà người ta lại cất giấu vàng đấy! Vương gia và Lý gia vừa mới xuống hoàng tuyền kia kìa, từ trong đó khiêng ra trăm vạn lượng vàng! Nếu thật sự do bản thân ông ta kiếm được thì cũng không có gì để nói, nhưng số tiền này đều là bọn họ vơ vét khắp nơi từ sau khi khai quốc tới nay!"
"Còn có nhà thứ ba bị xét, Tiết gia, bọn họ mở rất nhiều cửa hàng, nhưng lại chưa bao giờ nộp đủ thuế, trước đó vài ngày trong số những quan viên đề nghị tăng thuế cho bách tính tăng thuế trên triều đình ông ta còn tích cực nhất!"
"Với tính tình của điện hạ, có thể tha cho bọn họ đến hôm nay đã là tổ tiên bọn họ tích đức rồi."
Ngụy Niên nghe rất chăm chú, trong lòng cũng có cái nhìn khác với Thái tử.
Đối với những người hôm nay xảy ra chuyện mà nói, Thái tử là quỷ sai đòi mạng, nhưng ở Bắc Lãng, với bách tính, hắn là một vị thần chân chính.
Nhưng...
Ngụy Niên không nhịn được hỏi: "Sao điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041054/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.