Trong một tích tắc, Ngụy Niên hoài nghi mình đã nghe nhầm.
Năm trăm lượng vàng, quả thực là chưa từng nghe thấy!
Nhưng Thái tử lại lặp lại lần nữa: "Năm trăm lượng vàng, ngươi muốn đền Cô kiểu gì?"
Ngụy Niên khiếp sợ nửa ngày, quả quyết lắc đầu: "Thần nữ không đền nổi."
Lúc trước nàng không nên nói nhiều thêm một câu kia, đạn tín hiệu cái gì chứ, đây là muốn mạng của nàng mà!
Chử Yến ôm chặt eo nàng, áp người vào sát ngực mình, thấp giọng nói: "Cô có một cách."
Ngụy Niên không nói.
Nàng không muốn nghe.
Cho dù nàng bới tất cả thi thể của thích khách từng ám sát Thái tử những năm qua ra chôn, cũng vẫn thiếu rất nhiều!
Nhưng Thái tử mặc kệ nàng có muốn nghe hay không, nắm cằm nàng rồi kề sát lại, đưa ra một ý kiến: "Dùng ngươi để đền."
Ngụy Niên: "..."
Mặc dù rất không đúng lúc, nhưng nàng vẫn không nhịn được nói: "Thần nữ đáng tiền ghê."
Chử Yến: "Cô là người có đống núi vàng đấy, ngươi có thể càng đáng tiền."
Ngụy Niên ngoài cười nhưng trong không cười: "Thần nữ không nhận nổi."
Năm trăm lượng vàng thôi mà nàng đã mất ‘người’ rồi, còn muốn càng nhiều, ngay cả đến vụn xương có khi nàng cũng chẳng còn.
Chử Yến cười cười.
Hắn phát hiện, ở trước mặt hắn nữ tử này càng lúc càng to gan.
Đã biết cãi lời hắn rồi.
Hắn cúi đầu nhìn nàng một lát, đột nhiên khom lưng bế nàng lên.
Ngụy Niên hoảng sợ hô lên, trong khoảnh khắc thân thể bay lên không nàng vô thức bám lấy bả vai Chử Yến.
"Điện... Điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041055/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.