Xe ngựa của Ngụy Niên biến mất nơi đầu đường, những tiếng bàn tán lập tức vang lên khắp nơi.
"Ngụy nhị cô nương? Sao ta thấy nghe hơi quen nhỉ?"
"Ngươi quên à, chuyện xôn xao khắp phố phường mấy ngày trước đó!”
"À! Nhớ rồi! Ngụy nhị cô nương gặp sói ở Hương Sơn, được Thái tử điện hạ cứu!"
"Không chỉ như vậy, Thái tử điện hạ còn tự mình bôi thuốc cho nàng, phái người đưa nàng xuống núi."
"Đúng vậy, Thái tử điện hạ vừa gặp đã yêu Ngụy nhị cô nương!"
"Hả? Không phải nói Thái tử điện hạ không gần nữ sắc à?"
"Loại chuyện này ai nói chính xác được, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, trước kia không gần nữ sắc đó là vì chưa gặp được người hợp ý thôi."
"Đúng vậy, vừa rồi Thái tử điện hạ nói chuyện với Ngụy nhị cô nương dịu dàng biết bao, xem ra khả năng cao lời đồn này là thật."
"Nói vậy thì, lần này Ngụy gia trúng mánh rồi."
"Xì… Các ngươi có để ý đến trọng điểm không? Các ngươi không nghe thấy vừa rồi Thái tử điện hạ nói gì nữa à? Xét nhà! Giết người!"
Dứt lời, xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt!
Sau đó bộc phát ra tiếng nói hoảng sợ hoàn toàn khác với vừa rồi: "Đúng vậy, xét nhà ai, giết người nào?"
"Ta... Ta nhớ ra rồi, đúng là Thái tử điện hạ nói, xét mấy nhà, giết mấy người..."
"Không phải Thái tử điện hạ mới xuống núi à, làm sao lại..."
"Được rồi được rồi, mau tản ra đi, đây không phải là chuyện chúng ta có thể nghị luận, đừng dẫn lửa thiêu thân!"
"Nói đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041053/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.