Edit:Ninh Hinh
Lông mi nhẹ run vài cái, thời điểm Côn Tế từ từ mở mắt ra, cô bất giác cau mày bởi vì phía sau gáy đau quá.
Cô đã nghĩ rằng mình đã chết, nhưng điều đó đã không xảy ra.
Rũ mắt nhìn cánh tay trái, ánh mắt Côn Tế khẽ dừng một chút, tay cô lúc này khô mát sạch sẽ.
Hứa Khuynh Tích lúc này vừa rót nước xong, anh xoay người đi tới, nhìn thấy Côn Tế đã tỉnh, anh không nhịn được nắm chặt cốc nước ấm trong tay, chậm rãi đi tới.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Côn Tế vội vàng quay đầu sang một bên, ánh mắt rời khỏi cánh tay trái, hờ hững chớp chớp mắt.
Hứa Khuynh Tích đến gần,nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô, anh thờ ơ hỏi: "Uống nước không?"
Ly nước này vốn dĩ chính là chuẩn bị cho cô.
"Ừ." Côn Tế ngước mắt lên và nhìn anh.
Hứa Khuynh Tích đỡ cô ngồi dậy, đem nước ấm đưa qua cho cô rồi nhìn cánh đôi tái nhợt như cánh hoa khô héo đó đang ngậm lấy thành ly chậm rãi uống nước.
Trong phòng quá mức yên tĩnh, chuyện về chiếc găng tay, cô làm bộ không phát hiện, mà anh cũng làm bộ cái gì cũng không có làm.
Hiếm khi họ có thể ăn ý đến như vậy.
Lơ đãng nhìn đuôi tóc lướt qua cần cổ thon gầy cùng xương quai xanh, Hứa Khuynh Tích lúc này mới ý thức được cô vẫn còn là người bệnh, anh nhẹ giọng nói: "Tôi đi tìm bác sĩ đến kiểm tra..."
Côn Tế ngước mắt nhìn bóng dáng anh sắp rời đi, cô đạm bạc hỏi: "Sợ hãi sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-tich/1149614/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.