"Ầm ——"
Một tiếng sấm kinh thiên động địa phá tan bầu không khí tĩnh lặng của màn đêm và cũng làm cho Côn Tế bừng tỉnh.
Cô che ngực thở gấp, vừa rồi cô có nằm mơ, nhưng cô đã quên mất nội dung là gì.
Chạm vào chiếc điện thoại bên cạnh, cô vô thức cầm lên mở ra xem giờ, đã hơn một giờ sáng, cô định quay đi chỗ khác nhưng lại bị thời gian trên màn hình làm cho giật thót.
Ngày 15 tháng 7! Cô rùng mình dữ dội, da đầu tê tái không rét mà run, hôm nay đáng lẽ ra phải là ngày 15 tháng 8...
Cô nhớ rất rõ, tối hôm qua cô cùng Hứa Khuynh Tích đi dạo, rõ ràng trong sân còn có rất nhiều hoa Qilixiang được chính tay anh trồng.
Hoa Qilixiang? Nghĩ đến đây, Côn Tế trợn to mắt, quay đầu nhìn về phía bức màn màu đen, xuống giường chạy tới cửa sổ kiểu Pháp dùng sức kéo nó ra.
Bên ngoài là một màu đen, mưa to như trút nước, lúc này một tieng sét đánh vào không trung, ánh sáng nhập nhoè, Côn Tế thấy được trong sân toàn là hoa hồng đen, hoàn toàn không có một bông Qilixiang trắng nào cả.
Cơ thể lạnh đến mức không nhịn được nữa, Côn Tế cắn răng nắm chặt quyền, chẳng lẽ tất cả đều là giấc mơ mình tạo ra sao?
Khương Nguyệt không có chia tay với Hứa Khuynh Tích, Hứa Khuynh Tích cũng không có cùng cô làm tình, mà bọn họ cũng không có cùng nhau đi dạo vào đêm qua, hoa hồng đen hay hoa Qilixiang, tất cả chỉ là mơ?
Tiếng kim la bàn như đang quay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-tich/1149613/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.