Edit:Ninh Hinh
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn rõ anh trong sáng, phát hiện cần cổ anh có rất nhiều vết sẹo đan xen và có lẽ là đã có từ lâu.
Côn Tế duỗi tay chọc chọc nó, Hứa Khuynh Tích ôm cô tới mép giường thì dừng lại, cúi đầu im lặng nhìn cô.
“Mỗi lần như vậy có đau không?” Côn Tế bỏ tay xuống.
Biết cô đang hỏi đến cái gì, anh nói: "Không đau."
Chỉ là do phẫn nộ một cách khó hiểu, bất lực nhưng không thể làm gì khác.
"Em biết, sẽ rất đau.” Côn Tế rũ mắt, bởi vì cô luôn tự đánh mình vào giữa đêm.
Anh không có đặt cô xuống mà là cứ ôm cô đứng bên giường, bình tĩnh hỏi: "Biết mà vẫn cố hỏi à?"
Côn Tế nghe xong liền ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu sao khóe miệng lại nhếch lên, bất chợt khẽ cười một tiếng.
Bất giác anh cũng cong khoé môi.
Côn Tế rất nhẹ, giống như một chiếc lông vũ rơi trên cánh tay anh, Hứa Khuynh Tích ôm cô thật chặt, anh nhẹ giọng hỏi: "Còn muốn đánh nữa sao?"
Côn Tế dừng cười, cô nghiêm túc nhìn anh, hoàn toàn không biết mình nên nói cái gì là thích hợp ngay lúc này.
"Nếu em gật đầu,tôi liền đem em ném ra ngoài cửa sổ." Hứa Khuynh Tích nhướng mày nhìn cần cổ trắng noãn của cô, hai cánh tay đung đưa giả bộ uy hiếp.
Côn Tế nghe xong thì mỉm cười, đặt dáng vẻ dịu ngoan của cô ở trong mắt, tâm tình anh cũng càng ngày càng tốt.
"Anh đây là muốn tạo phản sao?"
Hứa Khuynh Tích sửa lại: "Là muốn khởi nghĩa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-tich/1149615/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.