Ngày đó sau khi trở về, Dung Tự nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không thích hợp. 
Sau đó phát tin tức cho người anh em của mình "Xuyên Tử. Tôi dự cảm. Tôi khả năng có cơ hội kết hôn" 
Tống Hựu Xuyên "Tin tức lừa đảo thì đừng nói với tôi. Tôi là người nghèo nhất ở trong danh sách trong di động của Dung Tự. Không có tiền để theo dõi đâu" 
Dung Tự "....." 
Dung Tự không cùng cậu ta so đo. 
"Xuyên Tử" Anh liếm liếm mối "Tôi cảm thấy, em gái nhỏ nhà tôi. Khả năng đối với tôi có chút ý tứ" 
"....." 
Tống Hựu Xuyên nói: "Chúng tôi ở bên này đề nghị ngài đừng mơ mộng hão huyền nữa. Thân ái" 
Dung Tự "Chờ xem" 
"Tôi chờ xem cái gì? Xem cậu ở bên này tính tình thật giống cẩu, sau đó đem tính tình tốt của cô ấy mài giũa đi sao?" 
"...." 
Tính tình của anh so với trước kia đã tốt hơn nhiều rồi có được không? 
"Dung Tự à. Thật sự không phải tôi nói cậy. Cậu trêu chọc người ta lâu như vậy. Liền cái nắm tay cũng đều là người ta chủ động làm tới. Người làm ba này thật sự rất lo lắng cho cậu" Tống Hựu Xuyên cảm thán "Bỏ xuống cái tính tính của cậu. Đừng ảo tưởng nữa. Trước hết đối với người ta tốt một chút đi cái đã?" 
Dung Tự "Tôi đối với cô ấy không tốt sao?" 
"......" 
"Khi buổi tọa đàm cô ấy không có chỗ ngồi, tôi liền nhường chỗ cho cô ấy. Phòng tự học của cô ấy rất ầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141379/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.