Nghê Ca rũ mắt xuống.
"Anh vốn không phải anh trai em"
Hơi ngừng, lại cường điệu "Lại càng không phải là ba em"
Dung Tự nhàn nhạt dựa lưng vào ghế ngồi, vẫn không nhúc nhích nhìn cô.
Nửa ngày, "Cho nên?"
Nghê Ca không nói chuyện.
Cô rầu rĩ không vui. Trầm mặc một trận. Sau đó đứng lên. Dựa theo bát mỳ đã mua cho ba Nghê mà mua cho anh một bát mỳ thịt bò.
Vì cùng anh ăn nên cô cũng mua cho mình một bát. Nước lạt canh suông, thả thêm hai cây rau chân vịt, không thấy một chút đồ mặn.
Dung Tự nhìn lại bát của mình, rồi lại nhìn bát của cô.
"........"
Anh thế nào lại cảm thấy, chính mình đang bắt nạt cô.
"Dung Tự" Nhưng mà Nghê Ca chỉ đặc biệt nghiêm túc, lặp lại một lần
"Về sau anh....đừng làm anh trai em, được không?"
Đôi đũa của Dung Tự dừng giữa không trung. Nửa ngày cũng không có rơi xuống. Trong miệng đột nhiên hương vị gì cũng đều không có.
Trong lòng bị ép một cái, anh nỗ lực ngăn chặn lời nói đang chạy điên cuồng đến bên miệng "Chuyện gì đã xảy ra với em làm em không vui. Em có muốn đến chơi đùa anh một chút không?", giọng nói anh trầm xuống:
"Được rồi. Em đột nhiên lại náo loạn cái gì vậy?"
"Là, chính là...." Nghê Ca nói lắp bắp một cách khó hiểu "Anh thật sự, thật sự chỉ coi em là em gái sao?"
Cô cũng không nói rò ràng là cái gì.
Mà chính cô cũng không biết. Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141378/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.