0 giờ trôi qua. Ngoài pháo hoa ra. Bên ngoài mọi người bắt đầu đốt pháo lốp bốp.
Đầu óc Dung Tự ong ong, âm thanh so với tiếng súng còn dữ dội hơn.
Trong nháy mắt, giống như bị nổ tung.
Anh bị hôn.
Anh thế nhưng lại bị Nghê Ca hôn.
Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn. Tất cả đều là cô chủ động???
Dung Tự không phục.
"Nghê Ca"
"...."
Cừu nhỏ ngốc từ từ nhắm chặt hai mắt. Hô hấp đều đặn, không nhúc nhích.
Đầu lệch về một bên, một cánh tay nhỏ nhắn tinh tế còn khoác trên cổ anh.
Anh rất kiên trì.
"Em tỉnh một chút"
"...."
"Em không được ngủ. Dậy ngay. Chúng ta đến nói về vấn đề tôn nghiêm của người trưởng thành"
"...."
Nhưng mà Nghê Ca thực sự đang ngủ.
Cô không tỉnh táo lắm. Chỉ cảm thấy bên cạnh có người một mực gọi cô, giọng nói không lớn nhưng rất là phiền.
Cô muốn cho đối phương ngậm miệng. Thế nhưng là cái động tác vừa xoay người kia đã tiêu hao hết tất cả khí lực trên người cô.
Cho nên cô không nhúc nhích.
Pháo hoa từng chùm từng chùm theo sát nhau bay lên không trung. Bên ngoài khói lửa lỗng lẫy. Trong phòng lại yên lặng tĩnh mịch.
"...."
Nghê Ca ngủ say. Hô hấp chậm rãi. Khí thở ra ấm áp rơi vào trên bàn tay Dung Tự.
Anh rũ mắt nhìn cô. Hô hấp chậm rãi cũng đi theo biến thành nóng bỏng.
Khoảng cách hai người tạo thành một không gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141380/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.