23 giờ - mọi thứ thật tĩnh lặng. Lục Hàn cùng đám thuộc hạ thân cận đã ra ngoài xử lí công việc, chẳng rõ là việc gì.
Cạnh lan can giương ra ngoài thành phố, gió thổi lúc mạnh mẽ, lúc nhàn nhạt, lúc lại hiu hiu, Dĩ Đan lấy ra một cái két sắt, mở ra thì toàn bộ là nước hoa do cô chế tạo, mỗi lọ là một hình dáng, màu sắc khác nhau. Cô nhấc một chiếc lọ lên, đôi mắt mở to nhìn ngắm rất chăm chú.
"Mặt Trăng, bao giờ em mới về?..."
Cô đưa mắt lên bầu trời đêm, một cơn gió lạnh tạt vào làm lọn tóc của cô tung lên cao đầu, trong ánh mắt cô lại hiện lên một nỗi buồn không thể tả, có vẻ là sự mong mỏi chờ đợi, lại vừa là sự thất vọng thâm sâu.
Trong cơn mê say của gió trời, chợt tiếng chuông điện thoại reo lên. Dĩ Đan nhấc máy:
"Chị ơi!"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói ấm áp, vừa nghe đã biết là thiếu niên tuổi tầm mười tám, âm thanh vừa trong trẻo vừa thanh thoát.
"Mặt Trăng?"
"Là em sao?"
Đôi đồng tử của cô mở to, lóe lên một tia vui mừng.
"Là em đây!"
"Chị ơi, chắc là em chưa thể về được."
Mí mắt Dĩ Đan rũ xuống, chút vui mừng ít ỏi có lẽ cũng theo câu nói kia cuốn đi mất.
Cô gái tên Tịnh Nguyệt kia cũng mang theo thanh giọng sầu lắng, tiếc nuối từ tận tâm can truyền qua đầu dây bên kia.
" Không sao, nếu em không về được, chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-giu/2684722/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.