"Yên xem nào!"
Lục Hàn cuối cùng cũng lên tiếng.
Dĩ Đan cắn răng uất hận, hận hắn sao không chết quách đi.
"Lục Hàn, tôi là tiểu thư Mộc gia, anh vấy bẩn tôi như vậy, cái mác tiên nữ của tôi vứt đi đâu đây hả?"
Hắn liền cất giọng đanh thép:
"Thân phận cũng là người của tôi, cơ thể này cũng là của riêng tôi, cô dám ý kiến?"
"Anh-..."
Lục Hàn trợn mắt khiến Dĩ Đan cô không rét mà run, cố nhắm nghiền mắt cho vơi đi cảm giác tủi nhục ấy.
Đúng, cô không cản được hắn, mọi quyết định của hắn cô giờ chỉ có thể đừng sau phục tùng, quả thật bất công.
Hắn cư nhiên mặc kệ sự cự tuyệt của Dĩ Đan, bàn tay vẫn thẳng tiến sờ soạn da thịt cô như chả hề hấn đến nỗi ấm ức của cô lúc này.
Hắn tùy lực bóp nhẹ khiến toàn thân cô run lên, đây là lần đầu tiên có kẻ dám tùy hứng trên cơ thể cô như vậy, cũng chính là lần đầu, mọi cảm giác của cô hoàn toàn lạ lẫm.
Dĩ Đan chịu ủy khuất đã lâu, tên này thật sự quá đáng.
Tuyệt trần như cô mà Lục Hàn hắn lại vô tư xem như đồ chơi trong mắt, thú cưng trong tay. Như này thì quá sỉ nhục cô rồi.
Sau một lúc trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn cũng bế phắt cô lên đưa đến chiếc giường một màu đen xám tối mờ mịt, lực đạo không mạnh không nhẹ thả cô xuống.
Phủ lên Dĩ Đan là một thân thể vô cùng lực lưỡng, thiếu điều muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-giu/2684721/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.