Tút tút tút. Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được....
Phập!
"Gì vậy chứ?"
Chiếc điện thoại rơi lăn lốc trên sàn, Dĩ Đan cứ đi qua đi lại, lúc gãi gãi đầu, lúc lại bày ra những biểu cảm phiền não.
Thở ngắn rồi lại thở dài, đã thử qua mấy cuộc gọi liền nhưng đầu dây bên kia vẫn không có hồi âm, Dĩ Đan đã nóng lòng lại càng sốt ruột hơn.
"Không lẽ...không lẽ con bé xảy ra chuyện gì sao?"
Đôi đồng tử của cô co rút, nhìu suy nghĩ lo lắng cứ quẩn quanh lại còn khiến cô thêm rối bời.
Cạch.
Cửa được mở ra, một người đàn ông trung niên tầm 27 tuổi bước vào, khuôn mặt điển trai với nét đẹp lai Tây, chiều cao một mét tám cân xứng, ngoại hình vô cùng bắt mắt, lịch lãm lạ thường.
"Sao rồi, có tin tức gì chưa?"Dĩ Đan sốt ruột lên tiếng.
Chàng trai lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
Dĩ Đan hết cách, cô đã tìm kiếm tung tích của Tịnh Nguyệt mất ba ngày rồi nhưng hoàn toàn không có một chút dấu vết nào cả.
Vậy mà...vậy mà cô đã hi vọng sẽ có thể nhanh chóng tìm được cô ấy. Cô gái tên Tịnh Nguyệt này, vào năm cô ấy bốn tuổi đã bị bố mẹ bỏ rơi. Là chính Dĩ Đan đã đưa cô về từ công viên vui chơi, từ nhỏ cô bé đã sống trong sự nuôi dưỡng của Mộc gia. Năm mười hai tuổi, cô được Mộc Gia cho sang Hồng Kông du học, được sự bảo dưỡng của người Mộc gia, nhưng đến năm mười lăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-giu/2684720/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.