Ngày hôm sau, Tôn Tử Mặc tỉnh lại lúc nhìn thấy Tôn Tử Hàn ngồi chăm sóc cho ông cả đêm đến nỗi ngủ gục bên ghế sofa thì nhất thời nhíu mày thở dài, ông vừa thấy thương mà vừa thấy tức giận với đứa con trai không bao giờ nghe lời này của mình.
Những tia nắng lọt qua cửa sổ chiếu vào mặt của Tôn Tử Hàn khiến anh cau mày ngồi dậy đưa tay dụi dụi mắt.
“Sao con không về nhà mà ngủ, ngủ trên ghế sofa cả đêm như thế chắc là đau lưng lắm phải không hả?”.
Nghe thấy giọng của Tôn Chí vang lên Tôn Tử Hàn mới quay sang chỗ giường bệnh của ba mình, khi thấy ông đã tỉnh lại anh tỏ vẻ vui mừng vội đứng dậy bước qua lên tiếng: “Ba, ba tỉnh rồi, ba cảm thấy trong người thế nào để con gọi bác sĩ đến kiểm tra cho ba nha”.
Tôn Chí gật gật đầu: “Uhm”
Qua mấy ngày thì Tôn Chí cũng được bác sĩ cho xuất viện về nhà, thời gian này Tôn Tử Hàn cũng không ở nhà riêng của mình mà đến sống tại Trang Viên Tôn Gia để tiện việc chăm sóc sức khỏe cho Tôn Chí.
Trong bữa cơm gia đình, Tôn Tử Hàn đứng dậy dùng thái độ thành khẩn nhất lên tiếng: “Thưa ba con biết là mình sai rồi con không nên cãi lời cha mẹ như thế, con xin lỗi”.
Ngô Dĩnh Phi khẽ thở dài: “Thôi con chuyện cũng qua rồi, ba con cũng bình an trở về là tốt rồi sau này con đừng tùy tiện chọc tức ba con nữa là được”.
Tôn Chí tỏ vẻ bất lực: “Cha mẹ sinh con trời sinh tính, thôi ba cũng không ép con nữa để ba nói chuyện với bạn ba hủy bỏ hôn ước này”.
Tôn Tử Hàn liền lên tiếng: “Không cần đâu ba, con sẽ gặp đến cô tam tiểu thư đó theo sắp xếp của hai bên gia đình, nếu cần thì có thể tổ chức hôn lễ luôn ạ tại vì con cũng gần làm lễ tốt nghiệp ra trường rồi”.
Tôn Chí và Ngô Dĩnh Phi nghe vậy liền kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tôn Tử Hàn bắng ánh mắt ngạc nhiên.
Tôn Chí hỏi lại: “Tử Hàn con có biết con đang nói cái gì không vậy hả?”.
Tôn Tử Hàn liền gật đầu đáp: “Dạ đương nhiên con biết mình đang nói gì mà, con cũng trưởng thành rồi sắp ra trường rồi cũng nên nghĩ đến chung thân đại sự để an cư lập nghiệp chứ, con sẽ nghe theo lời ba cưới một người môn đăng hộ đối có thể giúp đỡ con trong sự nghiệp sau này”.
Tôn Chí khẽ cười gật đầu: “Được rồi con nghĩ được như vậy thì tốt nhưng mà nên nhớ là ba không có ép buộc con phải kết hôn đâu, nếu hợp thì tiến tới không thì thôi”.
Tôn Tử Hàn gật đầu: “Dạ ba”.
Hàn Trì đến gặp Tôn Tử Hàn trong bar club, hôm nay tâm trạng của Tôn Tử Hàn có vẻ rất tốt nên nói với Hàn Trì: “Tôi nghĩ kỹ rồi tôi sẽ nghe theo lời ba tôi đi xem mắt cô tam tiểu thư của Kỳ Liên gia đó”.
Hàn Trì tỏ vẻ kinh ngạc bởi vì trước giờ Tôn Tử Hàn toàn nói mấy triết lý tình yêu gì đó, đến nỗi bị Hạ Tiểu Vũ làm tổn thương sâu sắc không thể yêu ai anh vẫn chung tình với cô gái đó.
“Cậu thật sự đã suy nghĩ thông suốt hết rồi sao Tử Hàn?”.
Tôn Tử Hàn gật đầu: “Phải, tôi quyết định sẽ bỏ qua Hạ Tiểu Vũ để bắt đầu một cuộc sống mới”.
Hàn Trì gật đầu: “Ừ vậy thì tốt rồi, chuyện của cậu và Hạ Tiểu Vũ cũng trải qua ba năm rồi cậu không nên canh cánh trong lòng nữa buông bỏ đôi khi là giải pháp tốt nhất cho cậu và cả cô ấy”.
Hôm nay, Kỳ Liên Tuyết Vũ trở về Kỳ Liên gia Liên Cẩm Hoa rất là vui mừng ôm chầm lấy cô: “Con chịu trở về nhà rồi sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ khẽ cười đáp: “Dạ thưa nội con mới về ạ, dù có sống bên ngoài nhưng mà dạo gần đây con vẫn thường xuyên video call cho nội rồi mà”.
Liên Cẩm Hoa liền cau mày: “Bà nội muốn con về đây sống chung với bà thôi không muốn nhìn con qua màn hình điện thoại đâu”.
Mộ Dĩ Mai từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Kỳ Liên Tuyết Vũ đang ngồi trò chuyện với Liên Cẩm Hoa thì cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng bà thầm nghĩ “Lần nào nó trở về nhà cũng được cả gia đình yêu thương nhưng nó chỉ là đứa con gái ngoài giá thú mà thôi, còn Tuyết Dao của mình thì sao đây? Đến bao giờ mẹ mới có thể gặp lại con đây Kỳ Liên Tuyết Dao của mẹ”.
Mộ Dĩ Mai càng nhìn thấy Kỳ Liên Tuyết Vũ trưởng thành càng cảm thấy chán ghét cô bởi vì dù chẳng có bất cứ quan hệ máu mủ nào với bà nhưng lúc cô trưởng thành lại càng ngày càng giống bản sao của bà lúc trẻ.
Mộ Dĩ Mai nghĩ rằng ghét của nào trời trao của đó vì vậy mới cảm thấy Kỳ Liên Tuyết Vũ càng ngày càng giống mình mà thôi.
Nói chuyện với Liên Cẩm Hoa một lúc thì Kỳ Liên Tuyết Vũ nói với bà: “Con đã đồng ý đi xem mắt người ba con giới thiệu rồi biết đâu lại gặp được chân ái của cuộc đời không chừng”.
Liên Cẩm Hoa rủ mắt tỏ vẻ buồn bã: “Con đó nếu không thích thì không cần thỏa hiệp đâu đã có bà nội chống lưng cho con rồi còn phải sợ gì nữa chứ?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ khẽ cười: “Lần này là con tự nguyện nội cứ để con gặp người đó thử xem sao, ba con cũng nói nếu không hợp thì thôi không ép buộc nữa rồi mà”.
“Được rồi chỉ cần con vui thì sao cũng được hết”.
Ánh mắt Mộ Dĩ Mai càng trở nên sắc lạnh thể hiện rõ sự chán ghét tột cùng khi nghe thấy Kỳ Liên Tuyết Vũ nói đồng ý đi gặp mặt nhị Tôn thiếu của Tôn gia, bà nắm chặt tay lại đến nỗi móng tay đâm vào lòng bàn tay bật cả máu thầm nghĩ: “Hôn sự với nhị Tôn thiếu vốn là của Tuyết Dao nhưng bây giờ thứ nghiệt chủng đó lại là người hưởng thụ tất cả những gì của Tuyết Dao để lại. Từ nhỏ nó sống trong thân phận tam tiểu thư ăn sung mặc sướng, bây giờ thì nó ngang nhiên trở thành nhị thiếu phu nhân danh giá bậc nhất Đông Đô còn Tuyết Dao của mình không biết đang phải chịu khổ ở nơi nào nữa, ông trời đúng là không có mắt mà”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]