Giọng của Kỳ Liên Tuyết Vũ nghèn nghẹn vang lên: “Là ông nội của tôi, trước lúc vào phòng phẫu thuật ông bảo tôi chấp nhận hôn sự mà ba tôi đã sặp đặt từ trước bởi vì anh ta có xuất thân tốt, đẹp trai, thông minh tài giỏi nhưng tôi vốn chưa từng gặp qua người đó lần nào làm sao có thể đùng một cái là kết hôn với người ta chứ, hơn nữa tôi mới có 19 tuổi thôi, nhưng tôi không đành lòng từ chối yêu cầu của ông tôi”
Tôn Tử Hàn thở dài nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ bằng ánh mắt đồng cảm, bản thân anh cũng đang phải đối mặt với một cuộc hôn nhân gượng ép.
“Vậy em tính sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhìn không có tiêu cự vào khoảng không rồi lên tiếng đáp: “Chắc là từ bỏ cái tôi cá nhân nghe theo nguyện vọng của ông”.
Tôn Tử Hàn chợt mỉm cười: “Em cứ như bà cụ non á, sao không nghĩ cho bản thân mình một chút kết hôn với một người mà em không yêu sao có thể sống hạnh phúc với nhau được chứ”.
Ky Liên Tuyết Vũ đưa đôi mắt nhìn lên bầu trời xa xăm rồi khẽ thở dài: “Chúng ta không giống nhau, hai từ “hạnh phúc” là một điều gì đó quá đỗi xa xỉ đối với tôi anh không hiểu đâu”.
Tôn Tử Hàn cau mày nhìn từng biểu cảm trên mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi lên tiếng: “Gì chứ tôi thấy em lúc nào cũng vui vẻ hết mà sao lại không hạnh phúc được, em sống tự lập với Lạc Vy Vy chẳng phải rất tốt sao đâu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-giu-em-mot-doi/2731761/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.