Ngay sau đó, Đoạn Chước ôm cậu nhóc lên, bước vào phòng làm việc. 
Mở cửa, Tri Miên đang vẽ tranh bên trong. 
Anh bước tới, Tri Miên nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, nhìn thấy anh, liền thấy anh ôm Đoạn Chi Hành, dựa vào bàn, vẻ mặt khoe khoang. 
Tri Miên buông cọ vẽ xuống, nắm tay cậu nhóc, mỉm cười nhìn người đàn ông: "Anh cười cái gì? Sao lại dẫn con trai qua đây?" 
Đoạn Chước nhàn nhạt nói: "Ta thắng." 
"Hả? Thắng cái gì?" 
"Con trai chúng ta gọi "ba" đầu tiên." 
Trước kia, Đoạn Chước và Tri Miên đặt cược, đoán xem Đoạn Chi Hành sẽ gọi mẹ hay ba trước, hai người đều đoán là mình. 
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---  
Tri Miên ngạc nhiên. "Vừa rồi con đã gọi cho anh sao?!" 
Đoạn Chước nói, nếu không tin thì bảo nhóc con kêu thêm một lần nữa. Anh trêu chọc nhóc, bé có vẻ hiểu lời của Đoạn Chước, múa máy quả cầu lông trong tay, đôi mắt đen lấp lánh. “Ba… ba…” 
Tri Miên dở khóc dở cười. "Cái này không tính..." 
Ở thời kỳ này, trẻ con sẽ vô thức phát ra âm tiết này, không nhất định là đang gọi “ba". 
Nhưng vào tai Đoạn Chước, thì lại giống như đang gọi ba ba. 
Anh cười, nhéo nhéo mặt cô gái nhỏ. "Em đừng chơi xấu nha." 
Tri Miên hừ nhẹ. "Có gì đâu, một thời gian nữa con cũng sẽ gọi mẹ, đưa con cho em ôm..." 
Đoạn Chước không đưa cho cô, ôm cậu nhóc đang bi ba bi bô rời đi, vừa đi vừa nói: "Đi thôi, ba tiếp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-cung-anh-ve-nha/3370877/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.