Ngự Long Thế Cảnh Thiên. 
Trong phòng, tiếng trẻ con khóc không ngừng, đinh tai nhức óc, một bảo mẫu đang bế, vội đến sứt đầu mẻ trán. 
Vừa rồi, khi bé vừa thức dậy, thì đã bắt đầu khóc. 
Trang Gia Vinh đang định đi ngủ thì nghe thấy tiếng khóc của cục cưng, lập tức chạy đến, ôm dỗ dành một hồi. Cậu nhóc nước mắt nước mũi đầm đìa, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhìn qua cực kỳ đáng thương. 
"Hành Hành, đừng khóc, ông ôm nha..." 
Trang Gia Vinh cũng hiếm khi dỗ dành con nít, nên không có kinh nghiệm gì. 
"Hẳn là cậu chủ nhỏ đang đói bụng. Dì Trương vừa đi pha sữa bột rồi." Bảo mẫu nói. 
"Ừm, chờ một chút rồi cho nhóc uống sữa." 
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---  
Lúc này, một người làm bước vào, thông báo: "Ông Trang, cậu Đoạn đến." 
"Tiểu Đoạn đến rồi? Vậy mau gọi nó lên đây đi." Trang Gia Vinh rung rung đứa bé trong tay. "Hành Hành, ba sẽ tới đây ngay thôi..." 
Bên kia, Đoạn Chước bước vào cửa, thay giày, quản gia nhận lấy hành lý, sau đó, có người đến báo là Trang Gia Vinh đang ở phòng em bé trên lầu hai. 
"Lão Trang còn chưa ngủ sao?" 
Đoạn Chước nghĩ là Trang Gia Vinh vẫn đang chơi với bé. 
"Cậu chủ nhỏ đang khóc rất nhiều, ông Trang đang dỗ." 
Đoạn Chước vừa nghe xong, bất giác nhíu mày, lập tức đi lên cầu thang, vừa lên đến lầu hai thì đã nghe thấy tiếng gào khóc của cậu nhóc. 
Đẩy cửa phòng em bé ra, Đoạn Chước nhìn thấy Trang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-cung-anh-ve-nha/3370876/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.