Trần Kim tối sầm mặt khi nghe Lâm Bảo nói xong, người cậu coi trọng nhất giờ lại là người phản bội cậu, chuyện này còn tồi tệ hơn việc Tô Tĩnh đã giam cầm cậu trong nhà hắn, ánh mắt cậu liếc sang chỗ hắn đứng rồi khẽ gọi:
“Anh còn giả vờ à? Không có thời gian chơi nữa đâu Tô Tĩnh, chúng ta cần phải rời khỏi đây đó!”
Lâm Bảo khá sốc liền nhìn qua chỗ Tô Tĩnh đứng, dường như chính cậu ta cũng không ngờ việc hắn giả vờ như bị tẩy não thành công, Tô Tĩnh cười lên đắc thắng bước về phía Trần Kim mà bảo:
“Bất ngờ không? Ngạc nhiên không? Đừng xem thằng này như thằng ngu không hiểu được những gì cậu làm Lâm Bảo à! Cậu nên nhớ tôi là ai, lúc cậu rời đi tôi đã tìm hiểu lý do nhưng không thể tìm ra cái lý do nào hợp lý cả, thứ duy nhất lúc đó tôi nghĩ đến là lão già đó đã cử cậu đến để giám sát tôi nhỉ? Đừng đề cao bản thân của mình lên quá sẽ té đau đấy nhé!”
Hai tay Lâm Bảo siết chặt góc áo, cậu ta chưa hề tính đến tình huống này có thể xảy ra, Tô Hoàng cũng khá trầm trồ khi thấy hắn không bị tẩy não, bất chợt như nhớ ra gì đó lão vỗ tay lên tiếng khen thưởng:
“Tuyệt! Rất tuyệt vời, đúng là thứ thuốc đó có tác dụng khá kinh ngạc và bất ngờ nữa, Tiểu Tĩnh Tĩnh con nên biết ơn ta vì đã cho con sử dụng nó đi!”
“Biết Ơn?”- Cố gắng thốt lên hai từ rồi hắn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-thay-the-ki-bum/3493934/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.