Trái ngược với vẻ mặt căm thù phẩn nộ của Trần Ngọc Liên và Trọng Khiêm, lão ta vẫn hờ hững cong lên nụ cười: “Kế hoạch của hai nhóc đây sao? Một kẻ dụ con mồi sập bẫy một kẻ chực chờ con mồi rồi kết liễu à? Kế hoạch được đấy, nhưng tiếc là sai đối tượng rồi hai nhóc à!”
…Rầm!..
Trần Ngọc Liên bị thứ không rõ hình dạng kia đánh bay va mạnh vào ống nghiệm chứa cơ thể của Trần Huy, cô giương mắt nhìn cơ thể bố mình rồi một cảm giác đau xé tâm can bắt đầu chiếm lấy tâm trí cô, người cô yêu quý nhất người mà cả đời này cô vẫn chưa báo đáp được hết những ân tình, người đã yêu thương cô như con ruột dù biết cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không hơn không kém cô đích thực là một đứa ăn mày được ông ấy nhận nuôi.
Hai mươi năm trước Trần Ngọc Liên là một đứa trẻ mồ côi bị bố mẹ bỏ rơi, cô đã vật lộn với cuộc sống của mình khi chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi. Xã hội ngoài kia có mấy ai để tâm đến một đứa con nít dơ bẩn như cô chứ? Họ đuổi cô khi chỉ vừa thấy bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu gầy gò ấy, những ngày tháng đó cứ kéo dài đến năm cô 10 tuổi thì gặp được ông Trần Huy vào một ngày mưa to, ông đã đưa cho cô một cái ô và một ổ bánh mì với nụ cười dịu dàng nhất: “Cho con”
Câu nói đó đã khiến trái tim của một đứa trẻ không biết tình cảm là gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-thay-the-ki-bum/3493933/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.