“Sao anh biết tôi đã đọc nhật ký của anh? Anh theo dõi tôi à?”
Mặt Tô Tĩnh cứng ngắc khi nghe câu hỏi, hắn đã lắp đặt camera khắp ngôi nhà với ý định giám sát cậu 24/24 thì có chuyện gì cậu làm mà hắn không biết đâu? Thấy hắn khó xử Trần Kim cũng không thèm hỏi nữa, cậu dựa đầu trên vai hắn, tay chân cậu giờ rất đau nên không thể cử động mạnh.
“Ôm chặt vào! Em mà ngã xuống thì tôi không biết phải làm sao đâu đấy.”- Tô Tĩnh lên tiếng khiến Trần Kim có chút ngạc nhiên rồi cũng choàng tay qua cổ hắn.
Khi họ chạy được ra đến bên ngoài cũng là lúc một tiếng động lớn vang lên, Tô Tĩnh đứng đấy trầm ngâm nhìn nơi đó cứ như vậy hắn đã thoát ra khỏi trốn địa ngục rồi sao? Những tia nắng chói chang vội thẳng lên mặt hắn: “Trời Sáng sao?”
“Đúng vậy… Trời sáng rồi, chúng ta đã ở trong căn phòng đó bao lâu rồi anh có biết không? Mặt trời hoàng hôn thật đẹp”- Giọng nói của Trần Kim nhẹ nhàng đáp câu hỏi của hắn, Tô Tĩnh cũng cười nhẹ rồi lại dùng giọng điệu nhẹ nhõm nói với cậu:
“Em nói đúng, kết thúc rồi đúng không? Lão già đó cũng sẽ bị chôn sống khi chạy sâu vào trong đó… Xin Lỗi Trần Kim, lý ra tôi không nên làm vậy với em mới phải, đây là sai lầm của tôi em muốn trách tôi như nào cũng được, tôi sẽ không trốn tránh!”
Trần Kim vẫn được Tô Tĩnh cõng trên lưng, cậu nhìn lên bầu trời cao rồi lại dịu dàng cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-thay-the-ki-bum/3493935/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.