Vương Sở Nhiên quay về khu trọ .Mọi người bên khu trọ vẫn còn chụm năm chụm bảy lại chỉ trỏ bàn tán . Cô dương nhiên biết họ vì gì mà lại tụ tập xì xầm bàn tán , lần này cô quả thật đã liên lụy đến họ rất nhiều...
Cố gắng bỏ ngoài tai những lời dè biểu chê bai. Cô thẳng bước đi lên căn nhà trọ. Vừa đến nơi đã thấy đồ đạc của mình bị người ta ném ra ngoài . Cô chạy lại , lên tiếng ngăn cản người kia
''Dì Phục, dì làm cái gì vậy? sao ném đồ của con ra ngoài?''
''Mày là đồ sao chổi, lần nào cũng rước họa về cái xóm trọ của tao. Mày mau mau dọn ra khỏi nhà tao , đem cái xui của mày cút khỏi khu trọ của tao ngay!''.
''Dì Phục nể tình con thuê trọ chỗ dì mấy năm nay, dì coa thể thương tình du di cho con vài ba ngày nũaq được không để con đi tìm chỗ khác...đồ đạc bên trong cũng còn nhiều, con cũng không thể vào dọn đi ngay ngày hômnay được...''Vương Sở Nhiên cũng không muốn cải cọ lớn tiếng.Người ta không cho cô ở cô cũng không nài nỉ van xin. Cò điều đuổi đi gấp rút như vậy cô quả thật không biết phải dọn đến đâu.
Nhìn thấy sự bất lực trong đôi mắt kia,bà chủ khu trọ cũng mủi lòng đôi chút . Bà cũng biết hoàn cảnh hiện tại của cô khó khăn ra sau. Nhưng mà những người trong khu trọ này cũng không giàu có hơn cô là mấy.Bị tụi giang hồ đến quấy phá thiệt hại cũng không ít.Bà thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-nho-me-nguoi-cua-tham-thieu/2830239/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.