''...'' Vương Sở Nhiên lặng người , trái tim như thể bị ai đó bóp nghẹn , những gì mà cô yếu ớt chống cự trong thời gian qua , nay được dịp bộc bạch hết thảy. Toàn thân cô run lên , nghẹn lời lên tiếng đáp lại
''Em biết rồi ...em đến ngay đây...''
Bỏ lại mớ hỗn độn ở khu trọ , cô vội vã chạy đến bệnh viện xem tình hình hiện giờ của mẹ . Cô đương nhiên biết không sớm thì muộn , mẹ cô cũng rời bỏ cô mà đi. Nhưng ngàn vạn lần cô không muốn bà ra đi chống vánh như vậy. Cô còn chưa kịp chuẩn bị gì cả từ việc chịu tang cho đến việc sống cô độc đến hết cuộc đời này. Cô thực sự ....chưa kịp ....chuẩn bị gì cả !
Lâm Kinh Trạch vừa nhìn thấy Vương Sở Nhiên , liền tức tốc chạy lại đỡ lấy cô. Bộ dạng thất thần vừa chạy vừa khóc in sâu vào tâm trí anh , nó làm lòng anh nặng trĩu đến đáng sợ.Cô gái ấy chỉ vừa mới tròn tuổi hai mươi, vậy mà nhìn xem số phận đã làm gì với cô gái trẻ ấy?
Vương Sở Nhiên cầm lấy cánh tay anh, sợ hãi đến độ không nói nên lời ''Bác sĩ Lâm ...mẹ em...mẹ em...''
''Sở Nhiên ..em bình tĩnh nghe tôi nói. Mẹ em hiện tại không sao rồi bà ấy đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệc đợi tình hình bà ổn định sẽ được đưa về phòng bệnh , vậy nên em đừng quá lo lắng mọi chuyện không sao nữa rồi '' Anh đau lòng nhìn cô , cô gái nhỏ ấy bị số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-nho-me-nguoi-cua-tham-thieu/2830243/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.