Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Sau khi Lục Nhiên chuyển về nhà họ Thẩm, cậu càng thêm huênh hoang.

Thẩm phu nhân tức muốn chết, lại không làm gì được, đành phải ra ngoài du lịch, mắt không thấy lòng không phiền.

Bởi vậy Lục Nhiên được yên bình một thời gian.

Thi cuối kì đã xong, nhưng dự án của phòng thí nghiệm mà Lục Nhiên tham gia vẫn đang tiến hành, nên mỗi ngày cậu vẫn phải tới trường.

Cậu thay trang phục thí nghiệm, đi xem mẫu vi khuẩn mà cậu tách, lấy về tiếp tục bồi dưỡng.

Mới loay hoay được vài phút, một nam sinh bỗng sấn tới.

Người này mặt mày khá thanh tú, thái độ cũng thân quen, dùng cùi chỏ huých Lục Nhiên: "Thí nghiệm của tao có vấn đề, số liệu cứ bị sai ý, mày qua xem cho tao đi!"

Nói rồi không đợi Lục Nhiên đồng ý, gã đã cúi đầu ngó số liệu thí nghiệm của Lục Nhiên.

Lục Nhiên ngẩng lên nhìn gã một cái.

Người này tên là Đinh Duy, là bạn tốt nhất của Lục Nhiên.

Giới hạn ở đời trước, nửa đoạn trước.

Bởi vì về sau Đinh Duy cũng trở thành simp chúa của Thẩm Tinh Nhiễm.

Nếu đúng như lời bình trong sách thì Lục Nhiên là loại nhân vật phản diện tốt thí chuyên mưu toan cướp đoạt đồ của nhân vật chính, cần phải được giẫm chết.

Và Đinh Duy là nhân vật đàn em được hào quang của nhân vật chính cảm hóa.

Phần trước gã giúp đỡ "nhân vật phản diện tép riu", về sau thấy được sự tốt đẹp của nhân vật chính thì chủ động phản bội, quay sang đối phó với nhân vật phản diện tép riu là cậu.

Lục Nhiên không có nhiều bạn lắm. Cậu lớn lên ở trại trẻ mồ côi, hoàn cảnh ở đó cũng không mấy tốt đẹp. Tài nguyên không tới nỗi thiếu thốn, nhưng có hạn.

Trong tình huống tài nguyên có hạn, mỗi đứa trẻ không bao giờ có thứ thật sự thuộc về chúng. Ở trong trại còn đỡ, một khi ra ngoài, mỗi đứa bé sẽ có ý thức bảo vệ tài nguyên của mình rất mạnh.

Ví dụ như Lục Nhiên, cậu hiếm khi thoải mái chia sẻ với người khác, dù chỉ là một cái bánh bao trắng đáng giá mấy hào.

Nhưng Đinh Duy là ngoại lệ.

Cậu gặp Đinh Duy hồi cấp 3, gã là sự tồn tại duy nhất mà cậu chủ động chia sẻ tất cả.

Về sau bọn họ thi đậu cùng một trường đại học, học cùng một chuyên ngành.

Lục Nhiên vì chiều theo Đinh Duy, dựa theo những gì gã cần, chọn cùng một thí nghiệm, vô tư chia sẻ thành quả thí nghiệm của mình với gã. Mỗi ngày nghỉ, Đinh Duy lười không muốn ở lại phòng thí nghiệm trực, muốn về nhà, Lục Nhiên đều sẽ trực thay gã.

Cho đến cái ngày báo cáo kết quả thí nghiệm, Đinh Duy đưa ra số liệu thí nghiệm của cậu, khiến cho người báo cáo tiếp theo là Lục Nhiên đứng ở tình thế hết sức lúng túng.

Tới cả khi đó, Lục Nhiên vẫn cho rằng có thể là do hướng làm thí nghiệm của họ quá giống nhau.

Rồi tới một ngày, cậu nhìn thấy Đinh Duy thường xuyên xuất hiện bên cạnh Thẩm Tinh Nhiễm. Lục Nhiên mới biết, mình đã mất người bạn thân duy nhất.

Đinh Duy vẫn còn đang rướn tới đọc.

Lục Nhiên đột nhiên giơ tay đóng sổ ghi chép. Cậu không ngoan ngoãn phục tùng Đinh Duy như mọi ngày, chỉ nói: "Mày chịu khó xem lại đi, tao đăng kí nghe tọa đàm, phải đi bây giờ."

Đinh Duy sửng sốt, không vui lắm: "Ờ được rồi."

Lục Nhiên thu dọn đồ trên bàn, cũng chụp lại tiến trình thí nghiệm hôm nay.

Lúc này, hành lang bên ngoài phòng thí nghiệm bỗng có tiếng xôn xao. Lục Nhiên ngẩng lên, nhìn thấy một nhóm sinh viên xa lạ líu ríu đi qua.

"Ồ, là sinh viên bên học viên tinh anh!" Đinh Duy vươn đầu ra nhìn.

Tay Lục Nhiên tiếp tục thoăn thoắt, cậu liếc một vòng, quả nhiên thấy bóng dáng Thẩm Tinh Nhiễm trong đội ngũ.

Thẩm Tinh Nhiễm đứng trong đám người giống như vầng trăng được muôn vàn sao sáng vây quanh. Mấy cô gái bu lấy nó nói gì đó, nó chỉ mỉm cười.

Nó không mặc đồ thí nghiệm giống những người khác, mà mặc một cái áo lông dê trông đã biết là siêu đắt. Áo len màu trắng, đúng là làm bật lên vẻ ngoài như ánh trăng sáng vườn trường của nó.

Thẩm Tinh Nhiễm lơ đãng nhìn vào phòng thí nghiệm, thấy Lục Nhiên, cố tình gật đầu cười chào.

Lục Nhiên tiếp tục thu dọn đồ.

Thẩm Tinh Nhiễm cũng học ở đại học Y. Chẳng qua là nó ở bên học viện tinh anh, có hợp tác với nước ngoài, học phí siêu cao, và chỉ học sinh có ý định đi du học được phép học ở đó, còn phải có cha mẹ tới phỏng vấn.

Lục Nhiên một là không trả nổi học phí, hai là không có tiền đi du học.

Cậu cũng chẳng có cha mẹ để đến trả lời phỏng vấn cậu.

Nên tất nhiên là không có duyên với cái học viện này.

Để tiết kiệm tiền đóng học, kiếm cho đủ tín chỉ, Lục Nhiên chỉ có thể vất vả làm thí nghiệm.

Dường như cảm thấy cảnh tượng này rất thú vị, Thẩm Tinh Nhiễm - tự cho là đã chịu ấm ức bao ngày ở nhà họ Thẩm - cố tình đi tới muốn vào phòng thí nghiệm.

Lục Nhiên nhướng mày, đặt đống nguyên liệu thí nghiệm chuẩn bị mang vứt lên mặt bàn.

Thẩm Tinh Nhiễm nhìn thấy, khựng lại, thu chân về.

Lục Nhiên thong thả mang phân trâu đi cất.

Đinh Duy đứng nhìn mọi thứ diễn ra, không biết hai người vừa "giao chiến", nhưng gã thấy rõ rang Thẩm Tinh Nhiễm vừa chào hỏi Lục Nhiên.

"Ê cái cậu ấm nhà họ Thẩm đó vừa mới chào mày đúng không?" Đinh Duy hỏi.

"Không để ý." Lục Nhiên đáp.

Đinh Duy hơi bất mãn: "Từ khi nào mà mày biết người của học viện tinh anh vậy, thế mà không kể cho tao."

Đời trước, lúc này Lục Nhiên đã nói cho Đinh Duy biết thân phận của mình.

Nhưng đời này thì chưa, Lục Nhiên cũng không định nói.

Cậu nhìn đồng hồ, nhắc gã: "Phòng thí nghiệm sắp đóng cửa rồi, tối nay mày cũng có ca làm mà đúng không?"

Đinh Duy nghe vậy mới chịu đi.

Mấy ngày sau đó Thẩm Tinh Nhiễm không tới, Đinh Duy lại bắt đầu nói bóng nói gió nghe ngóng vài câu.

Một buổi tối, Lục Nhiên làm thêm xong, trước khi về, cậu vòng về trường một chuyến. Tới phòng thí nghiệm, phát hiện hòm nuôi cấy sáng nay cậu khóa kĩ bị người ta cạy mở.

Bồn nuôi cấy có dán tên cậu và nguyên liệu thí nghiệm đã được cất giữ cẩn thận bị ném hết vào thùng rác.

Lục Nhiên nhíu mày.

Cậu nhặt chúng lên, cẩn thận kiểm tra.

Nắp bồn đã bị mở, quần thể vi sinh vật bên trong đã bị ô nhiễm, không dùng được nữa.

Đàn chị trực phòng thí nghiệm đi tới, thấy mấy thứ trong tay cậu, lập tức tặc lưỡi: "Ai làm chuyện thất đức này vậy, uổng hết công sức mấy ngày nay của em rồi. Cuối tuần tổ mình họp á, em có làm kịp không?"

"Không sao ạ." Lục Nhiên bình tĩnh thu dọn: "Em có để lại chút vi khuẩn trong tủ lạnh phòng hờ."

"Thế thì tốt quá." Đàn chị vừa nói vừa giúp cậu kiểm tra giám sát.

Nhưng phòng thí nghiệm này là của cả khoa nên có rất nhiều sinh viên, người đến người đi. Kẻ làm chuyện này rõ ràng đã có chuẩn bị, không quay được gì hữu dụng.

Đàn chị đành phải chỉnh góc máy quay, nhắm thẳng vào hòm nuôi cấy, còn móc thêm cái khóa mới vào.

Lục Nhiên làm lại thí nghiệm.

Chuyện này không phải do Đinh Duy làm. Hiện tại cậu và Đinh Duy chưa tới mức cạch mặt nhau, Đinh Duy hẳn cũng chưa móc nối được với Thẩm Tinh Nhiễm.

Nhưng chắc chắn chuyện này có liên quan tới thằng đó.

Lục Nhiên tiêm lại vi khuẩn vào đĩa thí nghiệm, bỏ vào trong hòm nuôi cấy, rồi lấy đi đống nguyên liệu thí nghiệm bị người ta ném vào thùng rác.

Sáng hôm sau, đúng giờ tan học, Lục Nhiên chạy tới phòng thí nghiệm.

Cậu thấy bàn thí nghiệm mình thường dùng bu đầy người.

Đinh Duy thấy cậu tới thì vội vàng vẫy tay gọi.

Lục Nhiên đẩy đám người ra, chen vào.

Bàn thí nghiệm đẫm máu.

Một con hamster bị người ta lột da, mổ bụng phanh ngực, bị đóng đinh trên bàn thí nghiệm.

Người làm chuyện này còn phá tan tành đồ của Lục Nhiên trên bàn.

Lục Nhiên sẽ phải làm một thí nghiệm về động vật, chẳng qua là cậu chưa làm tới bước đó. Với cả trường họ quản lý khâu này rất nghiêm ngặt, làm thí nghiệm gì trên động vật lẫn tử vong đều phải được ghi chép và báo cáo cẩn thận.

Người gây chuyện không có cách nào khác, đành mua một con hamster thú cưng về giải phẫu.

"Mày đắc tội ai à?" Đinh Duy hỏi.

Lục Nhiên không nói gì, im lặng rút cái đinh ra, dùng khăn giấy gói lại xác hamster, sau đó cẩn thận lau chùi vết máu trên bàn.

Tối đó, Lục Nhiên xin nghỉ công việc làm thêm hiện tại, tìm chỗ làm mới.

Tiếng nhạc xập xình điếc tai, Thẩm Tinh Trác ngồi một mình trong góc câu lạc bộ, nhíu mày suy tư.

Có đứa mắt mù chạy tới mời: "Anh Trác, đánh bài nào!"

"Cút." Thẩm Tinh Trác ném cho nó một chữ.

Người kia xám xịt cút.

Từ hôm đó về nhà họ Thẩm bị Lục Nhiên chặn ngoài cửa, tâm trạng Thẩm Tinh Trác vẫn luôn không tốt.

Nhưng gã chẳng rõ chỗ nào không tốt, chỉ là luôn có một sự phiền muộn khó tả.

Gã đang rất buồn phiền, một giọng nói quen thuộc lại vang lên: "Thưa ngài, rượu ngài đặt đây ạ."

Thẩm Tinh Trác sững sờ, ngẩng lên nhìn người có giọng nói đó.

Cái người khiến gã phiền muốn chết kia, không chỉ xuất hiện trong phòng gã đặt bao, mà còn mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, khom lưng rót rượu cho mọi người.

Thẩm Tinh Trác ghét nhất là hình ảnh này, gã còn nghĩ có phải mình uống nhiều nên hoa mắt rồi không.

Sau lần bán bánh bao ăn sáng, gần như tất cả người trong phòng này đều là người quen của Lục Nhiên.

Và hầu hết đều là người chứng kiến "chiến tích" lần trước của cậu.

Có người thấy Lục Nhiên rót rượu cho mình, suýt thì nhảy dựng lên.

Trần Thịnh lại khác, y vô thức cất giọng chào hỏi: "Ô, anh Lục! Sao anh lại ở đây thế?"

"Làm thêm." Lục Nhiên thản nhiên đáp.

Trần Thịnh giơ ngón cái với cậu, cầm ly rượu lên định uống, tự dưng nhớ tới cái bánh bao hôm nọ. Y ngượng ngùng dừng tay, cẩn thận hỏi lại: "Anh Lục, rượu này bao nhiêu tiền thế?"

Bánh bao qua tay Lục Nhiên đã 100 đồng rồi, một ly này, má nó đừng có hét hơn triệu đấy.

"Cái đó anh phải hỏi ông chủ." Lục Nhiên nhún vai.

Trần Thịnh nghe thế yên tâm, tiếp tục nâng cốc.

Lục Nhiên đẩy xe đi, rót rượu mà người trong phòng này đặt.

Thẩm Tinh Trác cứ nhìn chằm chằm cậu cả đường, tới khi cậu rót rượu cho gã.

Lục Nhiên như thể không quen biết gã, rót xong lại đi tiếp.

Trong phòng cũng không phải tất cả là người quen. Có người mới không biết Lục Nhiên, thấy cậu cũng đẹp, khó tránh khỏi muốn trêu ghẹo vài câu, bảo cậu uống một ly.

Lục Nhiên không từ chối.

Nhân viên phục vụ rượu ở câu lạc bộ này thỉnh thoảng sẽ phải nếm thử rượu.

Cũng chỉ là một ly nhỏ.

Ngoài ra thì câu lạc bộ này cũng là nơi nghiêm chỉnh, sẽ không để xảy ra mấy chuyện quá dơ bẩn.

Lục Nhiên vừa cầm ly rượu lên, Thẩm Tinh Trác ngồi bên kia thình lình đứng dậy, giằng lấy cái ly.

"Uống uống uống! Bảo cậu uống là cậu cứ uống thế à?"

Cái người mở miệng trêu Lục Nhiên lập tức luống cuống. Hắn không rõ, chỉ là một nhân viên phục vụ thôi mà, sao lại khiến Thẩm Tinh Trác tức giận: "Cậu Thẩm..."

"Mày cút!" Thẩm Tinh Trác chửi.

Gã quay lại nhìn mấy ly rượu trên bàn, lạnh lùng nói: "Để tao xem ai dám uống?"

Người xung quanh im re, rất nhiều người không hiểu mô tê gì. Nghe Thẩm Tinh Trác nói vậy, họ còn tưởng là gã không vừa mắt nhân viên phục vụ mới.

Chớp mắt sau, Thẩm Tinh Trác đã hằm hè: "Để em ấy rót rượu, chúng mày xứng hả?"

Trần Thịnh run tay, len lén giấu ly rượu đã uống cạn đi.

Trong sự im lìm chết chóc này, có người không nhịn được bắt đầu suy đoán địa vị của Lục Nhiên đứa "con riêng" của nhà họ Thẩm.

"Anh bị điên hả?" Lục Nhiên lấy lại ly rượu.

Cậu mặc kệ Thẩm Tinh Trác, nói một tiếng xin lỗi với vị khách vừa bị gã chửi, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Cậu làm vậy khiến người kia hơi xấu hổ. Cơn giận của Thẩm Tinh Trác lại cháy cái "phừng".

"Tôi bị điên hay là cậu bị điên? Tôi bảo cậu không được đi làm thêm rồi cơ mà, cậu lại cứ thích phải tới đây rót rượu cho người ta có đúng không?"

Lục Nhiên nhìn gã như thằng thiểu năng: "Anh tưởng là anh cho một tháng tiền lương là tôi phải từ bỏ hết cơ hội làm thêm hả?"

"Cậu!" Thẩm Tinh Trác nghẹn gần chết.

Gã giơ tay chỉ mặt Lục Nhiên nửa ngày, sau đó kéo cậu ra khỏi phòng, hỏi: "Nói đi, ông chủ trả cậu bao nhiêu?"

Lần này Lục Nhiên lại khá rụt rè, cậu uyển chuyển nói: "Cơ hội làm thêm lần này rất quý giá, gấp 3 không đủ để tôi bỏ, ít nhất phải gấp 5."

Sau đó trơn tru lấy ra mã QR.

Thẩm Tinh Trác kìm nén bực bội chuyển tiền. Chuyển xong mới nhận ra, sao Lục Nhiên lại trùng hợp tới làm thêm ở câu lạc bộ gã thường tới chứ?

Gã nhìn Lục Nhiên chằm chằm, hiểu ra: "Cậu cố ý đến đây để lừa tiền của tôi?"

"Đâu có đâu có, chỉ là ông chủ tiệm này trả rất cao." Lục Nhiên khiêm tốn nói.

Vừa ngu vừa hãm còn nhiều tiền, không lừa thì để làm của hồi môn à.

Hai người một lần nữa trở lại phòng, phát hiện không khí trong này tương đối căng thẳng.

Lục Nhiên nhìn quanh, thấy trong phòng có thêm rất nhiều người mới.

Gã thanh niên cầm đầu nhóm người mới đang khệnh khạng ngồi ở chính giữa sô pha. Bên cạnh gã ta có hai người, đang nhìn quanh tìm kiếm gì đó. Gã thì buồn chán nghịch chìa khóa xe trong tay. Phần chuôi chìa khóa là đầu sư tử bằng vàng.

Một tên nhìn thấy Lục Nhiên mặc đồng phục nhân viên, lập tức chỉ vào cậu, nói với gã kia:

"Anh Lân, là thằng đó ạ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.