Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

"Sao mày lại ở đây?" Thẩm Tinh Trác cau mày nhìn Trương Lân.

Trương Lân lại buồn chán ngó nghiêng, không hề nhìn Lục Nhiên, đúng chuẩn thái độ khệnh khạng đặc trưng của con nhà giàu.

Gã ta nhìn quanh một vòng rồi mới trả lời Thẩm Tinh Trác: "Nhiễm Nhiễm không có ở đây à?"

Thẩm Tinh Trác sửng sốt, mặt như thể vừa nuốt phải ruồi: "Mày tìm em tao làm gì?"

Nói xong, Thẩm Tinh Trác lại có vẻ lúng túng, theo bản năng quay sang nhìn Lục Nhiên.

Lục Nhiên im lặng đứng sau lưng gã, tay trái đút túi, đứng im không nhúc nhích như thể bị dọa sợ quá.

Thấy Thẩm Tinh Nhiễm không ở đây, Trương Lân nói với đứa tùy tùng: "Mày quay video đi."

Dặn xong, gã mới hạ thấp địa vị nhìn về phía Lục Nhiên:

"Mày chính là thằng hôm đó gây sự với Lâm Y?"

Lục Nhiên không đáp, Thẩm Tinh Trác lại tiến lên một bước.

Trương Lân lờ gã, tiếp tục nói với Lục Nhiên: "Gần đây quanh mày có chuyện gì vui không?"

Gã ta vừa dứt lời, hai thằng tùy tùng lập tức phì cười.

Một thằng nói: "Chọc người không nên dây vào thì nên tự biết sẽ gặp phải cái gì."

Trương Lân cũng cười.

Đột nhiên gã ta xòe tay, chìa khóa xe cứ thế rơi xuống đất.

Gã vắt chân nói với Lục Nhiên: "Nhân viên phục vụ, nhặt đồ đi."

"Mày!"

Thẩm Tinh Trác nổi đóa, Lục Nhiên lại ngăn gã, chủ động đi tới.

Cậu nói: "Anh ta nói không sai, giờ tôi vẫn là nhân viên phục vụ của câu lạc bộ này."

"Lục Nhiên, mẹ nó mày điên rồi đúng không!" Thẩm Tinh Trác tức quá quát ầm lên.

Lục Nhiên không thích mấy thủ đoạn làm khó người khác của đám con nhà giàu.

Cũng chỉ là ngồi xổm xuống nhặt đồ thôi, có gì mà phải xấu hổ.

Nhưng mấy tên này rõ ràng là muốn gây phiền toái cho cậu.

Chìa khóa xe rơi trên đất, Lục Nhiên mới vươn tay, nó đã bị người ta đá đi.

Lục Nhiên đổi hướng đi sang bên kia, chìa khóa lại bị một tên tùy tùng khác đá xuống gầm bàn.

Lục Nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Trương Lân.

"Nhặt đi."

Trương Lân đang nhìn giao diện quay video trên màn hình điện thoại.

Đèn lờ mờ, trong ống kính, thiếu niên vừa hay ngửa mặt lên nhìn.

Ánh sáng xanh rồi tím đảo qua mặt cậu, làm bật lên nước da trắng, khiến nó càng thêm mê người.

Bên dưới thanh điều chỉnh, Lục Nhiên cách ống kính lẳng lặng nhìn gã ta.

Mắt đen thăm thẳm.

Đôi mắt có phần đuôi hơi đi xuống đó khiến mỗi khi cậu ngửa lên nhìn ai, sẽ luôn tạo cảm giác ngoan hiền khiến người ta khó mà đề phòng.

Dễ dàng đi sự nguy hiểm bên trong.

Trương Lân nhìn chằm chằm hình ảnh hơi mờ đó. Gã ta bỗng phát hiện, nhóc con riêng nhà họ Thẩm này có vẻ khá hợp khẩu vị mình.

Cái kiểu im lặng nhìn lên, mặc cho ai làm gì thì làm.

Như thể... Dù gã ta có quá đáng cỡ nào, cậu cũng sẽ không phản kháng.

Là một kiểu... Ngoan ngoãn mê người.

"Thật đáng tiếc." Trương Lân thầm nhủ.

Thật đáng tiếc là gã đã hứa với Thẩm Tinh Nhiễm.

"Nếu không nhặt được thì đành chịu vậy." Trương Lân liếc mắt ra hiệu cho tùy tùng.

Tùy tùng đứng bên trái lập tức rót rượu, bên phải thì đưa thuốc lá cho Trương Lân.

Trương Lân cầm điếu thuốc thưởng thức trong chốc lát, không châm mà ấn luôn vào ly rượu.

Gã ra vẻ từ bi nói: "Uống ly rượu này đi, tao sẽ bỏ qua chuyện mày ức hiếp Lâm Y."

Tất cả mọi người ở đây không hẹn mà cùng nhìn về phía ly rượu kia.

Thẩm Tinh Trác lạnh lùng nói: "Lục Nhiên, cậu dám uống thử xem."

Lục Nhiên lại cắt ngang gã.

Trong bầu không khí hết sức nghiêm trọng, cậu như đứa bé ngoan giơ tay đặt câu hỏi: "Thẩm Tinh Nhiễm nói cho anh biết tôi ức hiếp Lâm Y, thế nó có nói là tôi ức hiếp như thế nào không?"

Lục Nhiên vừa dứt lời, sắc mặt của tất cả người từng tham dự trận đại chiến kia lập tức trở nên kì quái.

Thẩm Tinh Trác đang tiến lên định giằng cốc rượu đổ đi cũng cứng đờ, theo bản năng lùi lại hai bước.

Chỉ có Trương Lân hoàn toàn không biết gì.

Gã ta thấy Lục Nhiên hỏi vậy còn rất ngạc nhiên.

Thật ra gã cũng thắc mắc, vì gã hỏi Lâm Y, Lâm Y khóc lóc chạy đi luôn. Đi hỏi những người khác thì không biết bị cái gì mà tất cả cứ như bôi nhựa cao su ngoài miệng, không đứa nào nói được nửa câu.

Giờ bị Lục Nhiên hỏi vậy, Trương Lân hơi lúng túng. Gã ta đang định nói: "Tao không cần biết mày làm gì em ấy, uống rượu đi."

Nhưng mới há miệng thốt được chữ "tao".

Lục Nhiên đang ngồi xổm trước mặt gã, thiếu niên hết sức "ngoan hiền" đột nhiên bật dậy.

Một tay cầm ly rượu kia, một tay bóp cổ Trương Lân.

Chớp mắt đã rót hết cả ly rượu ngâm thuốc lá đó vào trong miệng gã.

Lục Nhiên làm cực nhanh.

Không một ai ngờ tới cậu dám dùng chiêu này, cả bọn đờ đẫn.

Trương Lân đờ ra mất một lúc, sau đó chỉ tay vào Lục Nhiên: "Mày, mày dám..."

Nhưng chưa nói xong gã đã vội vàng thò tay móc họng.

Đám tùy tùng đi theo gã cũng xanh mặt.

Thuốc lá ban nãy Trương Lân nhúng vào ly rượu không phải là thuốc lá bình thường.

Rất nhanh, người trong phòng đều biết trong rượu bỏ thêm gì.

Vì thanh niên vừa rồi còn khệnh khạng ngồi trên sô pha, mặt mày vênh váo, đã bắt đầu nhăn nhó.

Trương Lân có vẻ như đang cố nén cái gì.

Sau đó, những người đứng gần gã nhất đều nghe được tiếng "òng ọc" phát ra từ dạ dày.

Rồi một tiếng "phẹt" hết sức vang dội.

Tất cả ngây người.

Tên tùy tùng ban nãy đưa thuốc lá đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Cái điếu thuốc lá vừa rồi trộn một đống thuốc xổ cực mạnh đó!

Trần Thịnh và quần chúng ăn dưa, miệng đều ngoạc thành hình chữ "O".

Bọn họ đã nghe danh Trương Lân có rất nhiều chiêu trò quái ác chỉnh đốn người khác, không ngờ lần này lại tự vả mặt.

Sắc mặt Trương Lân chuyển từ xanh sang tím, không nói nổi một câu, ôm bụng định chạy tới nhà vệ sinh.

Nhưng cố chạy hai bước, không chạy được.

Gã trợn trừng quay đầu.

Lục Nhiên với nụ cười ấm áp giơ tay kéo gã lại.

"Chạy gì thế." Lục Nhiên cười với gã: "Video vẫn đang quay mà, chúng ta tâm sự một chút nhé?"

"Bỏ tao ra!" Trương Lân quát lên.

Quát xong lại vội ngậm miệng.

Lục Nhiên vẫn tươi cười giữ chặt gã.

Rõ ràng trông gầy như que củi, lực tay lại siêu mạnh.

Trương Lân không dám cựa quậy, mồ hôi nhỏ từng giọt.

Hai tùy tùng giờ mới hoàn hồn, chạy tới muốn cứu gã. Lục Nhiên lại quay sang cười với chúng nó: "Tụi mày dám tiến thêm bước nữa xem, tao sẽ dẫn cậu Trương nhà chúng mày ra hành lang, để nó ỉa luôn ngoài đó."

Giây phút đó, mọi người nhìn nụ cười trên mặt Lục Nhiên, không khỏi rùng mình.

"Phẹt".

Lại một tiếng nữa.

Trương Lân cứng đờ tại chỗ, như người hóa đá.

Hai tùy tùng sốt ruột muốn chết nhưng không dám làm gì.

Nhà vệ sinh gần trong gang tấc, lại xa tựa chân trời.

Lúc này, dù là Thẩm Tinh Trác cực ghét Trương Lân cũng không khỏi thấy tội cho gã ta.

Thẩm Tinh Trác vươn tay, khe khẽ kéo Lục Nhiên một cái, khuyên nhủ: "Hay là..."

Lục Nhiên đột nhiên móc từ trong túi quần ra hai cái túi ni lông, bên trong chứa thứ gì đen sì.

Thẩm Tinh Trác tưởng đầu mình nổ luôn rồi.

Kí ức đã chết đột nhiên công kích gã.

Gã lập tức buông tay, bắn về sau mấy bước, cách Lục Nhiên thật xa.

Trần Thịnh đang theo dõi cuộc chiến thấy Thẩm Tinh Trác phản ứng như vậy, tuy không hiểu, nhưng cũng bắt chước lùi thật xa.

Trong phòng nhanh chóng dọn ra một khoảng đất trống, chính giữa khoảng đất là Lục Nhiên và Trương Lân.

Trương Lân đang hơi cong người, dùng một tư thế hết sức vặn vẹo, cứng đờ tại chỗ.

Lục Nhiên vẫn hiền hòa như thế, duy trì vẻ tủm tỉm ngửa đầu, đáng yêu và ngoan ngoãn.

Lại không khác gì ma quỷ.

Cậu thong thả nói: "Tôi biết gần đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc cậu Trương đây không biết, để tôi kể lại cho cậu chi tiết nhé."

"Tao..." Mẹ nó đéo muốn biết chi tiết gì hết!

Mặt gã nhăn tít lại.

Nhà họ Trương ở thành phố Kinh là nhà thượng lưu quyền quý, Trương Lân lại là con trai độc nhất, cũng là người thừa kế duy nhất, cho nên gã ta luôn rất hống hách.

Nhưng bây giờ, dù có là Trương Lân cũng phải uốn gối nhận lỗi.

Gã cố nén cơn đau âm ỉ ở tràng đạo, cố thít lại những gì mấu chốt, gắng gượng nở nụ cười với Lục Nhiên: "Đợi, đợi lát nữa chúng ta nói chuyện nhé..."

"Làm thế sao mà coi được?" Lục Nhiên nhẹ nhàng đáp lại.

Cậu dí một cái túi trong tay vào mặt Trương Lân, hỏi: "Biết đây là cái gì không?"

Trương Lân không nói được một câu.

Lục Nhiên tiếp tục dùng giọng điệu nhỏ nhẹ giải thích: "Đây là cứt trâu mà tôi vất vả ở nhặt về ở nông trường của thầy tôi."

Vừa nghe được hai chữ "cứt trâu", dù là bây giờ, Trương Lân vẫn theo bản năng lùi lại.

Lục Nhiên trìu mến nhìn bịch cứt trâu trong tay, tiếp tục kể chuyện xưa của nó: "Để phòng ngừa mẫu vật bị ô nhiễm, tôi phải dùng túi vô khuẩn chuyên chứa tiêu bản, đi theo sau đít con trâu, đợi rất lâu mới lấy được tiêu bản đủ tiêu chuẩn."

"Mấy lần còn suýt bị trâu đá."

Lục Nhiên ngửa mặt, chân thành hỏi: "Tôi có vất vả không?"

Trương Lân sắp khóc luôn rồi, không hiểu sao Lục Nhiên lại muốn nói những chuyện này với mình.

Gã đành phải phụ họa: "Vất, vất vả."

"Có phải là rất khó khăn mới có được nó không?" Lục Nhiên hỏi tiếp.

"Vâng, vâng!" Trương Lân cố gắng giãy giụa, với lấy nhà vệ sinh.

"Nhưng mày lại tìm người ném nó vào thùng rác!" Lục Nhiên đột nhiên lên giọng: "Còn ném cả vi khuẩn tao vất vả lắm mới phân chia ra được!"

Cậu túm Trương Lân, điên cuồng lắc gã: "Thí nghiệm của tao thất bại, thất bại thì không đủ tiêu chuẩn nghiên cứu tiếp, tức là không có tín chỉ. Không có tín chỉ thì không xin được học bổng!"

"Mày có biết sinh viên nghèo cố gắng tích lũy tín chỉ vất vả cỡ nào không! HẢ!"

Trương Lân không biết.

Gã chưa từng vất vả vì điểm số, đại học cũng là gia đình đã trải sẵn. Gã ta gần như không lên buổi nào, đều là thuê người tới điểm danh hộ.

Trước ngày hôm nay, Trương đại thiếu gia chưa bao giờ cho rằng tích lũy tín chỉ có gì vất vả.

Cho đến khi Lục Nhiên dí cái tiêu bản đã bị ô nhiễm vào mặt gã, Trương Lân mới cảm nhận được nỗi đau này.

Linh hồn gã đã bay xa.

Thấy cảnh này, người trong phòng đều rớt cằm xuống sàn.

Thẩm Tinh Trác co ro trên sô pha, run lẩy bẩy. Gã bắt đầu kiểm điểm có phải ban nãy mình đã quá lớn tiếng với Lục Nhiên không.

Trần Thịnh ngồi xổm bên cạnh run cùng gã. Y lau mặt, sụt sịt hỏi: "Hóa ra học đại học khó vậy ư?"

Người xung quanh không cả dám cựa quậy, càng không một ai dám đi tới kéo Lục Nhiên lại.

Một là vì thứ trong tay Lục Nhiên.

Hai là... Trạng thái của Trương Lân.

Sợ là có người tới kéo một cái thôi là gã sẽ phọt hết ra.

Nhưng Lục Nhiên vẫn chưa xong.

Cậu giơ tiếp cái túi thứ hai lên.

Bên trong là xác con hamster đẫm máu.

Giọng cậu dịu dàng tới nỗi làm người ta nổi da gà.

"Bé chuột có lỗi gì chứ? Tại sao lại giết bé chuột?"

Túi cứt trâu vẫn dán trên mặt Trương Lân, gã nhìn xác con chuột đầy máu, không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài

"Xin lỗi đi!" Lục Nhiên nói.

"Xin lỗi ạ, tôi, tôi không nên phá thí nghiệm của cậu." Trương thiếu gia vênh váo không ai bằng nghẹn ngào nói.

Vẻ mặt phải gọi là tan nát cõi lòng, như thể thứ Lục Nhiên đang cầm không phải là xác hamster, mà là xác cha mẹ gã.

"Tao bảo mày xin lỗi bé chuột cơ mà!"

"Ư ư tôi xin lỗi ạ..."

Âm thanh khiến người nghe phải rơi lệ, bất kì ai chứng kiến cũng có thể đồng cảm với nét mặt vặn vẹo của Trương Lân.

Dù sao thì ai cũng từng trải nghiệm cảm giác kìm nén không được ỉa.

Bấy giờ Lục Nhiên mới hài lòng, mỉm cười với Trương Lân: "Hoan nghênh anh tiếp tục ghé thăm phòng thí nghiệm của tôi."

Trần Thịnh chứng kiến tất cả, hết sờ mặt lại sờ bụng.

Ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra những gì, kí ức của y cũng không quá rõ ràng.

Cái cuối cùng Trần Thịnh nhớ là, vị Trương thiếu gia kia dùng cả tay lẫn chân, nằm rạp trên mặt đất, bò vào nhà vệ sinh.

Tình hình trong quần như thế nào thì không ai rõ.

Dưới cặp mắt của quần chúng, Lục Nhiên đại chiến với người thừa kế nhà họ Trương xong, bình thản thu dọn mọi thứ.

Cậu lau sạch tay, không quên gọi điện thoại cho quản lý xin nghỉ việc.

Cuối cùng cầm theo số tiền lương gấp 5 mà Thẩm Tinh Trác cho, cùng với chiến tích sáng chói, thong thả rời khỏi.

Một phòng đầy người, không đứa nào dám cản.

Trước khi đi, cậu còn nhìn về phía tên tùy tùng đang quay video, cười nhắc nhở: "Đừng quên gửi video cho Thẩm Tinh Nhiễm xem nhé."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.