Edit: Ry
Thẩm Tinh Nhiễm cũng nghĩ, đúng vậy, không thể tiếp tục như thế nữa.
Trước cổng nhà họ Thẩm, Lục Nhiên còn đang ngửa mặt lên kể chuyện cho người ta. Chẳng qua lượng thính giả đã biến từ một thành một vài người.
Đang là giờ rảnh rang của các nhà, chuyện Lục Nhiên kể lại rất là hấp dẫn. Một câu chuyện xưa đứng đắn, lại lẫn chút không hợp thói thường, khiến người nghe không khỏi muốn nghe tường tận để biết có bao nhiêu không hợp thói thường.
Mà ngoại hình của Lục Nhiên còn rất dễ được người ta quý mến. Ngồi dưới đất ngửa mặt lên nhìn các cô các bà, trông ngoan chết đi được.
Khi còn bé cậu cũng vậy, chẳng qua là mới được cứu ra khỏi cơn lũ, người ốm yếu còm nhom, trại trẻ mồ côi lại không thu xếp được người nhận nuôi.
Đến khi cậu khỏe lại thì đã tới tuổi đi học tiểu học. Trẻ mồ côi tuổi càng lớn thì càng khó tìm người nhận nuôi.
Lục Nhiên cũng không hiểu, rõ ràng cậu luôn rất được mọi người quý mến, đến nhà họ Thẩm lại bị họ coi như cái gai trong mắt.
Lúc này, có người không nhịn được hỏi:
"Sau đó rồi sao? Bị đẩy xuống hồ như thế thì cha mẹ của đứa bé kia phải biết con nuôi mình có vấn đề chứ?"
Lục Nhiên lắc đầu: "Thiên vị nào có lí do, cha mẹ cậu ấy lại cảm thấy là do cậu ta đứng cách hồ nước quá gần, vướng đường con nuôi."
"Trời ơi..."
"Sao có thể làm như vậy nhỉ?"
Người xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-hi-sinh-nha-quyen-quy-bat-dau-noi-dien/3722314/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.