Thẩm Tinh Nhiễm cũng nghĩ, đúng vậy, không thể tiếp tục như thế nữa.
Trước cổng nhà họ Thẩm, Lục Nhiên còn đang ngửa mặt lên kể chuyện cho người ta. Chẳng qua lượng thính giả đã biến từ một thành một vài người.
Đang là giờ rảnh rang của các nhà, chuyện Lục Nhiên kể lại rất là hấp dẫn. Một câu chuyện xưa đứng đắn, lại lẫn chút không hợp thói thường, khiến người nghe không khỏi muốn nghe tường tận để biết có bao nhiêu không hợp thói thường.
Mà ngoại hình của Lục Nhiên còn rất dễ được người ta quý mến. Ngồi dưới đất ngửa mặt lên nhìn các cô các bà, trông ngoan chết đi được.
Khi còn bé cậu cũng vậy, chẳng qua là mới được cứu ra khỏi cơn lũ, người ốm yếu còm nhom, trại trẻ mồ côi lại không thu xếp được người nhận nuôi.
Đến khi cậu khỏe lại thì đã tới tuổi đi học tiểu học. Trẻ mồ côi tuổi càng lớn thì càng khó tìm người nhận nuôi.
Lục Nhiên cũng không hiểu, rõ ràng cậu luôn rất được mọi người quý mến, đến nhà họ Thẩm lại bị họ coi như cái gai trong mắt.
Lúc này, có người không nhịn được hỏi:
"Sau đó rồi sao? Bị đẩy xuống hồ như thế thì cha mẹ của đứa bé kia phải biết con nuôi mình có vấn đề chứ?"
Lục Nhiên lắc đầu: "Thiên vị nào có lí do, cha mẹ cậu ấy lại cảm thấy là do cậu ta đứng cách hồ nước quá gần, vướng đường con nuôi."
"Trời ơi..."
"Sao có thể làm như vậy nhỉ?"
Người xung quanh than thở.
"Vậy tiếp đó thế nào?"
"Tiếp đó, cậu bé đi lạc kia ý thức được cha mẹ sẽ không bao giờ yêu mình, bèn bỏ nhà đi."
Lục Nhiên cười nói: "Về sau một mình sinh sống ở bên ngoài, tự do tự tại."
Đây đã là kết cục tốt nhất.
Nhưng mà quá trình quá ngược, khiến mấy bà lớn nghe xong vẫn chưa tiêu hóa hết, không nhịn được phải mắng thêm mấy câu: "Cha mẹ có vấn đề về trí não à? Con nuôi thì cưng lên trời, con ruột khó khăn lắm mới tìm về được, chẳng phải nên thương nhiều hơn sao?"
Lục Nhiên cười không đáp.
Đời trước, cậu chưa từng nói những chuyện này cho người ngoài.
Bởi cậu phát hiện cái nhà kia không thích cậu nhắc tới những chuyện này, lại thêm bản thân Lục Nhiên cũng không thể đối mặt, nhắc tới là sẽ cảm thấy hổ thẹn và đau khổ.
Lúc ấy cậu bị người nhà họ Thẩm gaslight*, cũng thường xuyên chất vấn bản thân, tại sao mình chỗ nào cũng kém Thẩm Tinh Nhiễm.
*Gốc là pua, viết tắt của pickup artist, chỉ những kẻ chuyên đi thao túng người khác, kiểm soát tâm lý để khiến họ nghi ngờ sự tỉnh táo của bản thân (gaslight). Nói đơn giản là nhà họ Thẩm gaslight Lục Nhiên, và họ là những pua.
Giờ ai mà dám mở miệng nói mấy câu này với Lục Nhiên, Lục Nhiên chắc chắn sẽ chửi cho là bị bại não hả.
Người nghe chuyện vẫn chưa đi, có người thuận theo mạch chuyện suy nghĩ, không nhịn được lắm mồm vài câu: "Đây là chuyện thôi đúng không, nếu là hiện thực... Nhà cô mà như thế thì bằng giá nào cô cũng phải tìm người về."
Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn người vừa lên tiếng, mấy quý bà cũng ngầm hiểu nhìn nhau.
"Tại sao nhất định phải tìm về ạ?" Lục Nhiên hỏi.
Suy cho cùng tuổi đời của cậu vẫn còn quá trẻ, đời trước cũng chẳng trải nghiệm được bao nhiêu, giờ gặp người có kinh nghiệm tất nhiên phải hỏi rồi.
Một đám bà lớn bị cậu hỏi vậy đều sửng sốt.
Sau đó một người cười, lập lờ nước đôi đáp: "Chứ chẳng lẽ lại để lưu lạc ở bên ngoài, dù sao cũng là con mình. Về sau lỡ có phân chia tài sản cổ phần thì sẽ phiền lắm..."
Lục Nhiên chớp chớp mắt, bỗng hiểu ra gì đó.
Cả nhóm người bắt đầu trò chuyện.
Cách đó không xa, hai vị bảo vệ chạy tới. Mỗi người cầm một cây côn điện, khí thế hùng hổ.
Tới khi lại gần, nhìn thấy sách giáo khoa vở bài tập trên túi ngủ, rồi cả cặp sách và Lục Nhiên, họ sững sờ, nhìn nhau.
Ban nãy nhận cuộc gọi của Thẩm phu nhân, họ còn tưởng là du côn lưu manh ở đâu xông vào.
Giờ tới mới biết, chẳng phải chỉ là một cậu học sinh thôi sao. Hơn nữa người ta còn rất chăm chỉ, trời sắp tối rồi còn ở đây làm bài tập.
Huống hồ...
Người ra vào khu này đều phải được các chủ hộ đăng kí. Bạn học này mấy tháng trước mới chuyển vào mà, đăng kí hết rồi.
Các nhân viên an ninh rất khó hiểu.
Bọn họ thấy Lục Nhiên tám chuyện trên trời dưới bể với các bà lớn, lại nhìn Lục Nhiên, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Cậu gì ơi, sao cậu lại ở đây?"
Lục Nhiên thấy bảo vệ thì hơi nhướng mày.
Bà Thẩm giờ mới gọi bảo vệ à, còn muộn hơn dự kiến của cậu.
"Cháu nằm trước cổng nhà mình làm bài thôi." Lục Nhiên đáp.
"Ờm... Sao cháu không vào trong?" Bảo vệ lại hỏi.
Lục Nhiên tươi cười: "Bởi vì cháu bị người nhà đuổi ra ngoài, bà ấy còn mới gọi điện cho các chú tới đuổi cháu đi mà đúng không?"
"Chuyện này..." Bảo vệ nhìn nhau, không biết nên làm sao bây giờ.
"Ai là người nhà của mày, đừng có đứng đây nói hươu nói vượn!" Thẩm phu nhân không nhịn được vọt ra.
Ra ngoài thấy vẫn có cả đống người trước cổng, bà ta khựng lại hai giây. Nhưng rồi thái độ vẫn hết sức cứng rắn, chỉ huy bảo vệ: "Mấy người làm việc kiểu gì thế hả? Mau kéo nó ra ngoài cho tôi."
Lục Nhiên rất vô tội nhìn bà ta: "Phu nhân, sao chúng ta lại không phải người một nhà? Đợt trước bà còn làm giám định quan hệ huyết thống mà? Hay là giờ chúng ta đi kiểm tra lại lần nữa nhé?"
Thẩm phu nhân nghẹn họng: "Mày, mày chỉ là họ hàng xa mà thôi, tao có thể gọi mày tới thì cũng có thể đuổi mày đi!"
Thẩm phu nhân nói xong câu này, lại phát hiện các quý phu nhân đứng quanh hóng hớt đều nhìn mình với ánh mắt rất lạ.
Họ hàng xa...
Trong "câu chuyện" kia, mẹ ruột của nhân vật chính cũng giới thiệu với người ngoài như vậy về đứa con trai ruột khó khăn lắm mới tìm được về.
Vốn dĩ họ chỉ coi đó là một câu chuyện lạ đời. Giờ... Ai nấy đều không khỏi nghĩ sâu xa hơn.
Thẩm phu nhân bị nhìn như vậy, không khỏi xấu hổ.
Bảo vệ thì không muốn dính vào chuyện này cho lắm.
Mấy nhà quyền quý thường ầm ĩ như vậy, cãi nhau thì chỉ muốn người ta đi chết, làm lành rồi lại gắn bó keo sơn.
Tóm lại người ngoài không nên nhúng tay.
Huống hồ...
Nhà giàu quyền cao chức trọng lại đi ăn hiếp một cậu sinh viên.
Đúng là giàu mà không có đức.
Bọn họ cũng không muốn làm mấy chuyện bực mình này.
"Phu nhân, có chuyện gì mình cứ bình tĩnh nói với tụi nhỏ."
"Trước hết cho thằng bé vào trong đi đã."
Thẩm phu nhân đâm lao phải theo lao. Bà ta đã vò mẻ không sợ vỡ, nhất quyết hôm nay phải đuổi Lục Nhiên đi.
Đang định mở miệng giục tiếp, đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói:
"Có chuyện gì mà mọi người tụ tập ở đây vậy?"
Cuối cùng Thẩm Hồng Nguyên cũng về.
Ông ta thấy cả một đống người đứng trước cổng, còn tưởng vợ mình rảnh quá lại tổ chức tiệc. Đến khi tới gần, nào là bảo vệ cầm côn điện, rồi Lục Nhiên nằm ngay giữa cổng.
Nụ cười trên mặt ông ta tức khắc cứng đờ.
Ông ta mới không về có hai ngày thôi đó!
Lại chuyện gì nữa đây?
Trong nhà có như thế nào thì ra ngoài Thẩm Hồng Nguyên vẫn luôn là hình tượng lễ độ lịch lãm.
Ông ta vội vàng đi tới, cúi xuống, mặt ngoài thì ôn hòa, giọng điệu gần như là cắn răng nghiến lợi, hỏi Lục Nhiên: "Sao con lại ở đây?"
Ông ta cố tình nói rất nhỏ nhẹ, Lục Nhiên lại gào mồm lên: "Thị lực bị suy giảm hả? Bởi vì tôi bị đuổi ra ngoài chứ sao!"
Nụ cười trên mặt ông ta sắp không duy trì được.
Ông ta trừng vợ một cái, sau đó cười tỏ vẻ xin lỗi với người xung quanh: "Ngại quá, để mọi người chê cười rồi. Con cháu nhà họ hàng tới chơi xong giận lẫy nhà tôi vậy đó!"
"Tôi không giận lẫy gì hết."
Lục Nhiên ôm Đại Hoàng, cũng không giải thích thân thế của mình mà nói với vẻ đáng thương: "Là các người đòi nhận nuôi tôi, xong giờ lại muốn ném chó của tôi đi, còn muốn đánh chết nó nữa!"
Lời này vừa ra, người xung quanh đều giật mình.
Không ngờ vợ chồng nhà họ Thẩm trông quý phái hiền thục như thế mà lại như vậy?
Dù chỉ là họ hàng xa thì đối xử với một đứa trẻ như thế không thấy quá đáng à?
Lại còn muốn giết chó của người ta?
Đây là ngược đãi động vật đó!
Chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì còn danh tiếng gì nữa?
"Với cả các người không cho tôi ở phòng cho khách. Trong biệt thự có bao nhiêu phòng trống lại cứ bắt tôi ở phòng cho người hầu, hôm qua còn đổi ý, đuổi tôi ra nhà kho trong sân ở." Lục Nhiên nói tiếp.
Cậu gần như bóc hết chuyện trong nhà họ Thẩm.
Thẩm Hồng Nguyên là cái loại sĩ diện, bị nói có hai câu đã mặt đỏ tới mang tai.
Ông ta gắng gượng duy trì nụ cười, giả bộ như chuyện không liên quan tới mình, nhìn sang Thẩm phu nhân: "Sao em lại đối xử với thằng bé như thế?"
"Tôi!" Thẩm phu nhân vặc lại: "Sao giờ ông lại trách tôi?"
Lục Nhiên cũng lên tiếng. Cậu mà đã điên lên thì người thân là cái thá gì, chỉ vào bà Thẩm, vạch trần Thẩm Hồng Nguyên: "Không phải bà ta, mà là cả hai người. Chuyện như vậy ông cũng làm không ít đâu."
Thẩm Hồng Nguyên: "..."
Thẩm phu nhân: "..." Tự dưng thấy cũng sảng khoái là sao nhỉ?
Mặt mo của Thẩm Hồng Nguyên vứt sạch. Ông ta cúi xuống muốn nhỏ giọng đàm phán với Lục Nhiên.
Lục Nhiên lại rụt người về, giả bộ sợ hãi: "A, ông lại định uy hiếp tôi đúng không?"
Các vị phu nhân lập tức chĩa ánh mắt khiển trách về phía Thẩm Hồng Nguyên.
Thẩm Hồng Nguyên đành phải nói: "Đó là do phòng cho khách vẫn chưa thu xếp xong, hôm nay sẽ để con chuyển vào."
Lục Nhiên tiếp tục ra vẻ tội nghiệp: "Tôi không cần lên lầu hai, cũng không muốn chiếm lầu ba, nhưng mấy người ít nhất cũng nên cho tôi căn phòng lớn nhất ở lầu một chứ?"
Ánh mắt khiển trách tiếp tục chĩa tới, như thể đang nói: Thằng bé ngoan như thế rồi, sao nhà các người nhỏ mọn thế?
"Tất nhiên rồi, sẽ sắp xếp đầy đủ cho con." Thẩm Hồng Nguyên cắn răng.
"Tôi không tin, trừ khi ông cho người thu dọn ngay bây giờ." Lục Nhiên nói.
Thẩm Hồng Nguyên cố hết sức để giữ nụ cười.
Ông ta còn làm gì được, chỉ có thể sai người hầu mau chóng thu dọn.
Thấy chuyện đã giải quyết xong, người xung quanh mới dần giải tán. Có mấy vị phu nhân trước khi đi còn thì thầm với Lục Nhiên.
Thẩm phu nhân bị giày vò mấy ngày, không thể dạy Lục Nhiên một bài học thì thôi, còn lỗ mất một cái phòng lớn.
Nhưng mục đích của Lục Nhiên không phải những thứ này.
Đời trước, cậu ở nhà họ Thẩm luôn là kẻ vô hình, địa vị hết sức lúng túng, bọn họ chưa bao giờ chính thức giới thiệu cậu cho giới thượng lưu. Mãi cho tới khi cậu gặp tai nạn xe, bị cái nhà đó nhốt trong bệnh viện tư nhân cũng không có bất cứ ai biết.
Giờ làm loạn một trận, tuy chưa đủ chính thức, nhưng cũng coi như cậu đã lộ một chút mặt ở cái giới này. Dù là "họ hàng" được mời tới làm khách, hay là đứa trẻ đi lạc trong câu chuyện xưa kia, chắc chắn sẽ có người để ý tới cậu.
Như vậy đám người họ Thẩm có muốn âm thầm giết cậu cũng không dễ như vậy nữa.
Trên lầu, Thẩm Tinh Nhiễm lẳng lặng nhìn hành lý của Lục Nhiên được người hầu cẩn thận bưng vào.
Lại nhìn Lục Nhiên dắt theo con chó kia, nghênh ngang đi vào trong sân vườn, vào biệt thự, vào phòng khách.
Màn hình điện thoại của nó sáng lên, trên đó có một tin nhắn vừa gửi:
Anh Lân, có chuyện này em phải xin lỗi anh. Em vẫn luôn giấu anh, thật ra Lâm Y... Bị người ta ức hiếp, tội nghiệp lắm. Em muốn xin lỗi anh là vì người ức hiếp cậu ấy có liên quan tới em...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]