"Mày không hiểu ý tao à? Tao bảo mày cút cơ mà!" Bà Thẩm sụp đổ.
Gào lên như thế xong bà ta mới nhớ ra đây là cửa biệt thự. Các gia đình trong khu này không phú thì quý, ra ngoài dạo một vòng kiểu gì cũng gặp các quý phu nhân nhà giàu có quen biết, càng miễn bàn người ta có thể là đối tác của nhà họ Thẩm.
Nếu để họ nhìn thấy bộ dạng này của bà ta, bà ta còn mặt mũi nào nữa?
Lục Nhiên nằm chơi game như không.
"Mấy người muốn nhận tôi về thì nhận, muốn để thằng này cút là phải cút? Làm gì có chuyện ngon ăn thế?"
Bà Thẩm ôm cục tức mà không có chỗ xả, nhác thấy đằng xa có người là vội vàng chạy vào nhà.
Lục Nhiên cười khẩy.
Lúc cầm vali của mình, cậu dắt Đại Hoàng đi, sướng tưởng như sắp bay lên trời.
Bà ta cho là cậu muốn ở cái nơi chết chó này hả?
Cậu còn ước mình đếch có quan hệ gì với lũ người họ Thẩm đó.
Nhưng Lục Nhiên vẫn nhớ thảm cảnh của mình đời trước.
Cậu rời khỏi cái nhà này, lại bị truy đuổi, bị bắt về. Cậu luôn hoài nghi vụ tai nạn đó không phải ngoài ý muốn, chỉ là thủ đoạn cái nhà chết tiệt đó vẽ ra để xách cậu về thôi.
Không ngừng ép cậu trở lại, chứng tỏ bọn họ có mục đích khác.
Và cái này chắc chắn móc nối với lợi ích, trên người cậu hẳn là có thứ gì mà nhà đó muốn.
Khi chưa rõ chuyện này, Lục Nhiên biết mình có đi cũng vô dụng.
Thẩm phu nhân tâm thần không yên đi quanh phòng khách.
Chứ chốc chốc bà ta lại hỏi: "Nó vẫn nằm ăn vạ ở ngoài đó chưa đi à?"
Người hầu lắc đầu.
Bà ta thầm mắng, cơm tối cũng không muốn ăn.
Chờ đến đêm, màn hình điện thoại bên ngoài cuối cùng cũng tắt.
Trong lòng lóe lên hi vọng, bà ta vội túm người hầu sai khiến: "Mau, ra ngoài xem nó đã đi chưa?"
Vài phút sau người hầu trở lại, giội tắt hi vọng của bà Thẩm.
"Phu nhân, cậu ấy không đi... Cậu ấy ngủ rồi ạ."
Thẩm phu nhân che ngực ngồi xuống.
"Mày! Mày ra..." Bà ta chỉ vào người hầu: "Tìm hai người ném thằng đó đi cho khuất mắt tao!"
Dứt lời, thấy người hầu ra ngoài, bà ta lại hốt hoảng: "Quay lại quay lại!"
Không thể làm vậy.
Với cái tính nửa đêm cũng dám khua chiêng gõ trống của Lục Nhiên, nếu đánh thức nó thật, không biết nó sẽ còn làm trò gì. Nếu thế thì đến mai, cả khu này sẽ biết nhà bà có trò cười.
Thẩm Tinh Nhiễm cũng chạy tới an ủi: "Mẹ, anh ấy cũng chỉ là dọa mẹ chút thôi, chứ ai lại ngủ ở ngoài cả đêm, lát nữa chắc chắn sẽ dậy tìm chỗ ở."
Nói đoạn, nó quan sát sắc mặt Thẩm phu nhân, cố ý nói: "Hay là... Mẹ thỏa hiệp một chút, để anh ấy vào nhà ngủ vậy."
Quả nhiên, nó mới dứt lời, bà Thẩm tức khắc đanh mặt, cứng rắn nói: "Không có cửa!"
"Mẹ không tin là nó có thể nằm bên ngoài cả đêm!"
Nói xong bà ta dứt khoát mặc kệ Lục Nhiên, quay người lên lầu hai.
Thẩm Tinh Nhiễm đứng sau mỉm cười.
Mồm thì nói vậy, nhưng bà Thẩm không mặc kệ nổi, cả đêm không ngủ được.
Trong đầu lúc thì là cảnh Lục Nhiên nửa đêm bật nhạc, lúc thì là Lục Nhiên tròng nguyên cái túi ngủ nhảy vào phòng, hét lên "Surprise!" với bà.
Sáng dậy, đầu cứ như bát cháo.
Ngủ thế này thà không ngủ còn hơn.
Thẩm phu nhân vừa mở mắt, không buồn rửa mặt, áo ngủ cũng không thay đã vội vã chạy xuống lầu.
Bà ta tóm lấy một người hầu, hỏi: "Tối qua nó đi chưa, đi lúc mấy giờ?"
Thấy vẻ mặt khó xử của người hầu, bà ta có linh cảm không lành. Chỉ vài giây sau bà Thẩm đã nghe được đáp án: "Cậu Lục không đi ạ, cậu ấy đang đặt đồ ăn..."
Bà Thẩm thấy trước mắt tối sầm.
Đặt đồ ăn?
Lại còn đặt đồ ăn?
Nó tính ở tới chết luôn hay gì!
"Nó ăn cái gì?" Bà Thẩm truy hỏi.
Người hầu nhìn bà ta: "Ờm... Bánh bao, với rau cải muối?"
"Cái gì?" Thẩm phu nhân thét lên: "Nó ở trước cửa nhà họ Thẩm ăn cái thứ đó?"
Bà ta bỗng có cảm giác như mình đã làm sai, nhưng mà giờ không thể xuống nước bảo Lục Nhiên vào nhà.
Lục Nhiên lúc này đã đi nhà vệ sinh công cộng ở gần đó đánh răng rửa mặt.
Cậu mở túi ngủ, nửa nằm trên đó, lưng tựa vào vali, bắt đầu ăn uống.
Chuẩn một Cát Ưu nằm*.
*Một meme khá nổi bên Trung, xuất phát từ diễn viên Cát Ưu đóng vai nhân vật Quý Xuân Sinh - một thằng ăn bám, trong phim Tôi Yêu Nhà Tôi. Cái tướng nằm viral này ở tập 17 18.
Cậu thuần thục bóc vỏ bánh bao, dùng răng xé túi rau cải muối, lấy ra kẹp vào bánh.
Cuối cùng há to miệng, cắn ngoằm một cái, híp mắt thưởng thức.
Rõ ràng chỉ là bánh bao bình thường, Lục Nhiên lại ăn như thể mỹ vị tuyệt trần, khiến cho cái bánh bao trắng mềm đó cũng trở nên thật mê người.
Trần Thịnh dắt chó đi dạo, mới đi được vài phút đã chứng kiến cảnh này.
Y và con husky ngơ ngác đứng tại chỗ, chủ và chó cùng nhìn bánh bao trong tay Lục Nhiên, chảy nước miếng.
Cả hai nhìn Lục Nhiên cắn từng miếng lớn, thoáng cái đã ăn xong bánh bao. Giữa chừng còn dừng chút làm ngụm sữa đậu nành.
Trần Thịnh thấy bụng sôi ùng ục.
Rõ ràng trước khi ra ngoài y đã ăn sáng rồi.
Nhưng mà bánh bao hấp và cháo tôm bóc vỏ đầu bếp nhà làm lại trông không ngon bằng bánh bao trong tay Lục Nhiên.
Husky nhà y hiển nhiên cũng nghĩ vậy, bất ngờ lôi Trần Thịnh phi nước đại.
Sau đó thắng gấp trước cổng nhà họ Thẩm, ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt Lục Nhiên, điên cuồng vẫy đuôi.
Lục Nhiên ngẩng lên nhìn chủ chó, phát hiện là người quen, bèn nhét một miếng bánh bao vào miệng husky.
Cái đuôi của nó càng vẫy mạnh.
Trần Thịnh: "..."
Liệu y có nên nói con này nhà y trước khi ra ngoài còn chảnh chó không chịu ăn thức ăn cho chó cao cấp không?
"Buổi sáng tốt lành." Lục Nhiên nằm giữa cổng chính nhà họ Thẩm, thảnh thơi ngẩng lên chào hỏi.
Hôm đó Lục Nhiên đấu với Lâm Y, quả thật là một trận chiến thành danh.
Bây giờ cậu ở trong giới của bọn họ là một chiến thần, cấp bậc ngang với Lữ Bố.
Nhưng mà Trần Thịnh rất thắc mắc một chuyện.
Y tận mắt thấy Lục Nhiên thọc chà bồn cầu vào miệng người ta, cũng tận mắt thấy Lục Nhiên dí đầu Lâm Y vào bồn cầu.
Nhưng sao giờ thấy Lục Nhiên ăn uống, y lại thấy ngon thấy thèm thế nhỉ?
Lục Nhiên không quan tâm Trần Thịnh nghĩ gì.
Gần đây có vẻ cậu đang tiếp tục phát triển, ăn một cái bánh không đủ no, thế là bóc thêm cái nữa, nhét cải muối vào nửa bên.
Cải muối kẹp trong chiếc bánh bao nóng hầm hập, mùi thơm lập tức bốc lên.
Husky ngồi cạnh sốt ruột "ẳng" một tiếng.
Lục Nhiên đẩy cái đầu chó ra: "Mày không ăn cái này được, qua ăn cái kia đi."
Nói đoạn cậu giơ tay dốc bát ăn của Đại Hoàng, đổ một ít hạt ra cho husky.
Husky nhoằm nhoằm ăn.
Lục Nhiên cắn một miếng bánh, phồng má nhai nuốt.
Trần Thịnh nhìn, cái bụng lại không hề có điềm báo, tiếp tục "ùng ục".
Y vội vàng nói sang chuyện khác, nhìn tạo hình kì lạ của Lục Nhiên, thắc mắc: "Anh, anh ở đây làm gì thế?"
Lục Nhiên chỉ túi ngủ dưới mông: "Màn trời chiếu đất trước cửa nhà chứ làm gì."
Trần Thịnh: "..."
Y hết nhìn Lục Nhiên lại nhìn cổng nhà họ Thẩm, sau đó giơ ngón cái với cậu.
Trần Thịnh thật lòng bái phục Lục Nhiên.
Trước đó Lục Nhiên gây chuyện rắc rối, họ đều cho rằng nhà họ Trương sẽ ra tay xử lý cậu. Nhưng đợi nhiều ngày như vậy cũng thấy động tĩnh gì.
Không phục không được ấy chứ.
Husky đã ăn hết một ít hạt Lục Nhiên đổ ra cho nó, ngẩng lên vòi tiếp.
Lục Nhiên nhìn nó, rồi nhìn chủ của nó.
Chủ chó cũng nhìn chó, thấy chó tiếp tục rướn tới bánh bao trong tay Lục Nhiên.
Thật sự thèm quá.
Trần Thịnh lắp bắp hỏi: "Cái này, cái này ngon không anh?"
Bụng nghĩ mình đường đường là thiếu gia nhà họ Trần, mặc dù kém nhà họ Thẩm một chút xíu, nhưng cũng là ngang hàng với nhà họ Lâm. Y thiếu gì sơn hào hải vị, thế mà giờ lại chảy nước miếng với một cái bánh bao trắng?
Nhưng mà...
Trần Thịnh lớn bằng từng này đúng là chưa từng ăn bánh bao kẹp dưa muối.
Y lom lom nhìn bánh bao trong tay Lục Nhiên.
"Muốn ăn à?" Lục Nhiên hỏi.
Trần Thịn đầy chờ mong gật đầu.
Lục Nhiên quay người lấy một cái bánh khác ở trong túi, lại lấy một bịch cải muối, nhét hết cho Trần Thịnh. Còn chỉ đạo y kẹp cải muối vào trong bánh.
Trần Thịnh hết hồn, không ngờ người tàn nhẫn như Lục Nhiên lại hào phóng như vậy.
Y bắt chước Lục Nhiên cắn một miếng lớn.
Bánh mềm nóng hôi hổi, bên trong là cải muối giòn giòn.
Vị tươi của cải nổ tung trên đầu lưỡi, khiến bánh bao cũng có một vị khác lạ.
Hương vị không thể tinh tế được như những món Trần Thịnh từng ăn, nhưng không hiểu sao lại có một sự thỏa mãn hạnh phúc khó tả.
Lục Nhiên nhìn thiếu gia nhà họ Trần như một thằng thiểu năng.
Vị thiếu gia này chưa từng được uống nước có ga, ăn đồ nhiều bột ngọt nhiều muối à?
"Ngon không?" Lục Nhiên hỏi.
Trần Thịnh gật đầu, giơ ngón cái với cậu.
"À, một cái bánh bao 100 đồng, phần ban nãy con chó ăn thì miễn phí, quét mã chuyển khoản đi."
Y không rõ giá hàng tiêu dùng thật, nhưng ai nghe cũng biết rõ là lừa nhau còn gì?
Nhưng dù gì mình cũng ăn của người ta rồi, với cả rén dâm uy của Lục Nhiên...
Trần Thịnh ngoan ngoãn chuyển cho cậu 100 đồng.
Ăn hết bánh bao, Trần Thịnh lại gặp một người quen.
Y điên cuồng vẫy: "Đại Sấm!"
Người tên Đại Sấm đi tới, thấy Lục Nhiên nằm dưới đất cũng rất ngạc nhiên.
Lúc Lục Nhiên cầm chà bồn cầu thọc miệng người ta, hắn cũng có mặt. Nên nhác thấy Lục Nhiên, hắn theo bản năng xoay người định đi, cuối cùng cứng rắn dừng chân.
Trần Thịnh không nói gì, đợi Đại Sấm đi tới, nhìn Lục Nhiên cắn một miếng bánh lớn, quai hàm phồng lên nhai nhai như con sóc.
Quả nhiên không ai có thể cưỡng lại được mukbang của Lục Nhiên.
Trần Thịnh nhìn Đại Sấm không nhịn được nuốt nước miếng.
Y chỉ vào bánh bao trong tay Lục Nhiên, bắt đầu quảng cáo: "Bánh bao anh Lục mua đó, thơm lắm, ăn ngon cực."
Không thể chỉ mình mình bị lừa được, lừa thêm đứa nào hay đứa đó.
Đại Sấm khịt mũi coi thường.
Hắn nhấc chân định bỏ đi, nhưng thấy Lục Nhiên lại cắn một cái.
Giữa bánh bao trắng trẻo, miếng rau cải muối ớt màu đỏ trông cuốn hút lạ kì.
Mấy phút sau, ví điện tử của Lục Nhiên nhận thêm 100 đồng.
Lục Nhiên ngồi trên túi ngủ bắt đầu suy ngẫm về cuộc đời.
Sao phải đi làm thêm nữa nhỉ, mình ở đây bán bánh bao không tốt hơn à?
Nhà họ Thẩm.
Thẩm phu nhân nhìn cả bàn bữa sáng sang trọng, nuốt không trôi.
Bà ta vừa ăn vừa suy nghĩ, hay là dọn dẹp nhà kho ngoài vườn đi, để Lục Nhiên chuyển vào đó ở.
Nhưng nghĩ một hồi, bà ta lại thấy làm vậy lời cho Lục Nhiên quá, phải để nó tự dọn.
Quyết định như vậy, Thẩm phu nhân yên lòng hơn, động tác cũng trở nên thảnh thơi.
Cứ để Lục Nhiên ở bên ngoài đó phơi nắng thêm một lúc nữa đi.
Thẩm phu nhân đưa lên miệng muỗng canh hải sản.
Nhưng canh mới vào miệng, người làm vườn đã điên cuồng chạy vào.
"Chết rồi phu nhân! Lục Nhiên ở bên ngoài nói chuyện với Trần thiếu gia!"
Bà ta phun hết canh trong miệng, hốt hoảng cầm khăn lau, hỏi lại: "Ông bảo ai cơ?"
"Cậu con trai nhà họ Trần ở sát vách ấy!"
Bà Thẩm không thể tin nổi.
"Nó nằm ngoài đường mà còn dám nói chuyện với người khác?"
Người làm vườn gật đầu.
Thẩm phu nhân lại cuống lên.
Không nói Trần thiếu gia, nhưng Trần phu nhân ở sát vách có cái miệng rất rộng. Chuyện này mà đến tai Trần phu nhân, e là cả cái thành phố này đều biết.
Thẩm phu nhân còn chưa nghĩ ra đối sách, người làm vườn nhìn ra ngoài một cái lại kêu lên: "Triệu thiếu gia cũng tới!"
Bà Thẩm quay phắt lại, vừa hay thấy cảnh Lục Nhiên đưa bánh bao cho Triệu Sấm.
Không hiểu sao mà một thanh niên cao to, trông rất vạm vỡ, một mình chấp hai Lục Nhiên như Triệu Sấm lại có thái độ hết sức cung kính như vậy.
Giơ hai tay nhận bánh bao thì thôi, còn khách sáo cúi đầu nói cảm ơn với Lục Nhiên.
Thẩm phu nhân cảm giác thế giới này trở nên khác lạ.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
Bà ta sửa soạn bản thân, chải vuốt lại phong thái, ra vẻ điềm đạm hiền từ đi ra cổng.
Sau đó thấy quanh Lục Nhiên đã có 4-5 người.
Ngoài Trần Thịnh và Triệu Sấm ra còn có hai thiếu gia nhà giàu khác, kẻ đứng người ngồi nhìn chằm chằm bánh bao trong tay Lục Nhiên.
Lục Nhiên ngáp một cái, hờ hững nói:
"Còn mỗi cái này thôi, 200. Hai người pk thử xem ai được, còn không thì chia đôi mỗi người một nửa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]