Edit: Ry
Trần Thịnh mồm chữ A mắt chữ O.
Ở đây toàn là con cháu nhà giàu, đã bao giờ chơi bẩn như vậy.
Đứa nào đứa nấy hóa đá, con ngươi sắp rớt cả ra ngoài.
"Ư ư ư ư!" Chó săn điên cuồng giãy giụa.
Lục Nhiên làm đủ loại công việc chân tay, trông thì gầy nhưng thực tế rất khỏe, mấy thằng ranh chỉ biết ăn chơi nhảy múa này tất nhiên không phải đối thủ của cậu.
Cậu vừa xoay tròn cây chà, vừa hỏi: "Đánh răng sạch chưa? Nếu không muốn ăn gì thì để tao đổi đồ ăn cho, thế nào?"
Chó săn sắp chảy cả nước mắt, nằm trên đất điên cuồng giãy giụa.
Người xung quanh tập thể rút lui, không một ai dám tiến lên hỗ trợ.
Cú sốc quá lớn, cũng không một ai cầm điện thoại quay video chụp ảnh.
Thọc cho tới khi chó săn từ bỏ giãy giụa, Lục Nhiên mới hỏi: "Còn dám hất đĩa của tao nữa không?"
Chó săn cố gắng lắc đầu.
"Lãng phí đồ ăn? Giũ cặp của tao?"
Lục Nhiên vừa hỏi vừa đâm cây chà vào sâu hơn.
Cho đến khi chó săn không còn sức để lắc đầu, nằm trên đất rấm rứt khóc thì Lục Nhiên mới chịu rút cây chà ra.
Trần Thịnh và Thẩm Tinh Trác ngồi xổm trên ghế sô pha run lẩy bẩy.
Trần Thịnh khó khăn nuốt nước miếng hỏi: "Anh, anh Trác, anh Lục mạnh vậy sao?"
Thẩm Tinh Trác không muốn mở mồm.
Lục Nhiên vẩy cây chà, nhìn về phía tên phiền phức còn lại.
Lâm Y vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-hi-sinh-nha-quyen-quy-bat-dau-noi-dien/3679271/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.