Edit: Ry
Tay Trần Thịnh cứng đờ, rút về không được mà đặt xuống cũng không xong, đành cười một cái cho bớt xấu hổ. Trong lòng đã hối hận sao tự dưng lại lội vào cái vũng nước đục này chứ.
Coi Lục Nhiên chọn món kìa, làm như không muốn sống nữa vậy.
Thái độ của Thẩm Tinh Trác còn lúc tốt lúc xấu.
Dù thằng oắt này có là con hoang thì hai người này vẫn là anh em, y là người ngoài lại chen tay vào.
Gắt Trần Thịnh xong, Thẩm Tinh Trác lại không thoải mái.
Gã không quen với việc bảo vệ Lục Nhiên.
Trước kia chỉ có Thẩm Tinh Nhiễm là được gã nâng niu, giờ Lục Nhiên trở lại, xem như đối đầu với Thẩm Tinh Nhiễm.Ngay từ đầu gã đã chọn đứng về phía Thẩm Tinh Nhiễm, giờ lại che chở cho Lục Nhiên, như vậy là không nên.
Thế là gã tằng hắng, tìm cớ hạnh họe Lục Nhiên: "Tôi không trả, cậu tự đi mà nghĩ cách."
"Anh có thể không trả." Lục Nhiên nhìn gã.
Thẩm Tinh Trác cau mày.
Thiếu niên híp mắt cười: "Tôi sẽ nói cho họ biết cậu hai đây chính là anh ruột của tôi."
Trái tim gã chợt nhảy lên, không hề thấy phản cảm.
Lục Nhiên nói tiếp: "Sau đó cho họ biết anh từng ăn cứt."
Thẩm Tinh Trác ngây người, chút xúc động trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Lục Nhiên phân tích cho gã: "Tiết lộ cho họ anh là anh ruột của tôi chỉ là để đảm bảo cho tính chân thực của nửa câu sau."
"Không, tao... Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-hi-sinh-nha-quyen-quy-bat-dau-noi-dien/3675778/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.