Edit: Ry
Mặt Thẩm Tinh Trác lập tức đen sì.
Trước giờ gã ở trước mặt người ta luôn là nói một không nói hai, chưa một ai dám nghi ngờ gã, nhất là về mặt tiền tài.
Lục Nhiên lại cứ luôn như vậy.
Thẩm Tinh Trác cáu gắt: "Cậu nói thế là có ý gì? Không tin tôi?"
Lục Nhiên cười một tiếng, giọng điệu rất hoang mang: "Anh nghĩ xem anh đã làm những gì, tôi lấy cái đếch gì để tin anh?"
Thẩm Tinh Trác nghẹn họng.
Thấy gã không chuyển khoản, Lục Nhiên kệ luôn, cất điện thoại quay lại quầy.
Đúng lúc có khách tới, cậu thành thạo giúp người ta chọn món.
Cảm giác đè nén trong lòng Thẩm Tinh Trác lại nặng hơn.
Điều này chứng tỏ Lục Nhiên không những không tin gã, mà còn không coi lời gã ra cái gì.
Thẩm Tinh Trác cắn răng đi tới quầy.
"Đưa điện thoại đây." Gã nói.
Lục Nhiên trố mắt, không ngờ thằng cha này tính coi tiền như rác thật.
Nhưng cậu vẫn nhanh nhẹn mở mã QR chuyển khoản ra.
Thẩm Tinh Trác nhanh gọn chuyển tiền sang.
"Được chưa, giờ về với tôi."
Lục Nhiên nhìn tiền đã vào túi, tiếp tục đứng sau quầy: "Ok, đợi xíu tôi nói với ông chủ."
Thẩm Tinh Trác cau mày: "Đợi? Cậu trêu tôi hả?"
Lại có khách đến.
Lục Nhiên khua tay đẩy gã sang bên, hơi bực mình: "Thế nhân viên trong công ty nhà họ Thẩm thích nghỉ việc là cứ nguẩy đít bỏ đi luôn hay gì, không cần bàn giao công việc à?"
Tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-hi-sinh-nha-quyen-quy-bat-dau-noi-dien/3650293/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.