Edit: Ry
Căn phòng tràn đầy tiếng nói cười, Thẩm Tinh Trác lại nuốt không trôi.
Gã không hiểu tại sao mình lại nhớ tới Lục Nhiên vào lúc này.
Rõ ràng chỉ mới mấy ngày trước, gã còn chè chén với anh em, chẳng bao giờ để ý Lục Nhiên, có gặp phải thì cũng chỉ thấy thằng lỏi đó thật ngứa mắt.
Nhưng giờ, nhìn cảnh người nhà vui vẻ hòa thuận, gã cứ luôn nghĩ tới cái xô nhựa màu vàng bị thất lạc trong vườn.
Thẩm Tinh Nhiễm cười rất vui.
Nó dẻo miệng, nịnh bà Thẩm cười nắc nẻ.
Thẩm Tinh Trác thấy nó ăn bánh gatô trong đĩa, ăn được vài miếng đã chán, đẩy sang một bên.
Những món khác cũng thế.
Thẩm Tinh Trác nhìn chằm chằm đĩa bánh kia, bỗng hỏi: "Không ăn nữa à?"
"Dạ?" Thẩm Tinh Nhiễm không hiểu sao gã lại hỏi cái này, bèn nói: "Em đang nói chuyện với mẹ mà, để lát nữa rồi ăn tiếp."
Thẩm Tinh Trác biết, "lát nữa" chỉ là lí do.
Thẩm Tinh Nhiễm sẽ không bao giờ chạm vào đồ trong mâm nữa.
Đây là bình thường.
Mà gã, tự dưng chú ý đĩa bánh kia, mới là không bình thường.
Chỉ là một miếng bánh thôi, không ăn thì vứt đi là được.
Đồ ăn khác cũng thế, muốn ăn lúc nào cũng có.
Chẳng ai quan tâm những chuyện này.
Dù cho quan hệ của gã với Thẩm Tinh Nhiễm rất thân thiết, gã có thể ăn chung đĩa với Thẩm Tinh Nhiễm, nhưng sẽ không bao giờ ăn đồ thừa của nó.
Vì không cần thiết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-hi-sinh-nha-quyen-quy-bat-dau-noi-dien/3614494/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.