Edit: Ry
Lục Nhiên sửng sốt, không ngờ trong này lại có người.
Cậu đang một tay vén áo, một tay đặt ở cạp quần đã cởi cúc.
Hở cả rốn rồi.
Nhìn kiểu gì cũng thấy quái.
Thiếu niên vội vàng thả tay chỉnh quần áo, sau đó mới ngẩng lên nhìn.
Người trên xe lăn chính là người mà cậu thấy ở cửa sổ sát đất.
Người này đã cởi áo khoác, bên trong là một bộ vét màu xanh xám.
Khác với khi nãy nhìn trộm từ cửa sổ, giờ ở ngay gần, Lục Nhiên mới phát hiện anh ta đeo găng.
Một cái đã được cởi ra, bàn tay gầy nhợt nhạt đặt trên chiếc chăn mỏng màu đen.
Xương bàn tay rất to, nên dù nước da xanh xao thì cũng không hề có vẻ yếu đuối.
Khí chất của người này khiến Lục Nhiên có cảm giác vừa lạ lại vừa quen.
Lạ là vì người này rất có tiền, nhưng phong cách hoàn toàn khác với nhà họ Thẩm.
Hắn quá tĩnh lặng.
Và cũng chính sự tĩnh lặng ấy khiến Lục Nhiên cảm thấy quen thuộc.
Cậu dường như thấy được bản thân nằm trên giường bệnh.
Lục Nhiên vắt vạt áo cho chảy bớt nước.
Người trên xe lăn không nói gì, dùng đôi mắt đen tĩnh lặng nhìn cậu chằm chằm.
"Kỷ... Ngài Kỷ?" Lục Nhiên ngẫm nghĩ rồi mở miệng: "Cảm ơn ngài lần trước đã chở tôi."
"Ừm..." Cậu nhìn sang bồn đi tiểu.
Xuất phát từ hiểu biết về "người tàn tật" và đồng cảm với hoàn cảnh của bản thân ở kiếp trước, Lục Nhiên thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-hi-sinh-nha-quyen-quy-bat-dau-noi-dien/3688212/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.