Mạn Đà Sinh khẽ cúi đầu, cất giọng trầm ổn mà nói:
– Hoàng thượng, những năm tháng qua thần đã làm ra nhiều việc xấu, tội nghiệt đầy mình. Xin người hãy trừng phạt.
Câu nói này của Mạn Đà Sinh tràn ngập sự ăn năn, hối lỗi, nếu Phương Bành Hạc quyết định xử tội, ông ta cũng nguyện ý mà cam lòng.
Tuy nhiên, thái độ của Phương Bành Hạc lại khiến mọi người hoàn toàn ngạc nhiên.
Hắn chỉ nhẹ nhàng cười, đoạn tu một hơi hết sạch ly rượu trên tay, ôn tồn đáp:
– Ta không trách ông. Nếu muốn trừng phạt ông thì ta đã đem theo một vài cận vệ bí mật ẩn náu xung quanh, đâu cần phải một mình tới làm gì.
Trong lòng Mạn Đà Sinh ngầm hiểu, Phương Bành Hạc nói thế là muốn giữ chút thể diện cho ông ta. Bởi vì với võ công cao cường của hắn, chỉ cần hắn quyết định tung chiêu phản công ngược lại ông, chắc chắn Mạn Đà Sinh sẽ khó lòng giữ mạng.
Thêm nữa, trong suốt cuộc chiến hôm qua, lúc nào ông ta cũng là bên tấn công, còn Phương Bành Hạc luôn là người đỡ chiêu.
Mạn Đà Sinh bật cười chua chát.
Thì ra, trong suốt bao nhiêu năm qua, ông ta vẫn mù quáng theo đuổi một thứ thù hận ngu ngốc đến u mê một đời. Nếu như không có Mạch Tiểu Khê thức tỉnh, chắc chắn sau khi ông ta chết vẫn chưa thể tỉnh ngộ ra được điều gì.
La Hầu Thiên và Mạn Đà Lan ngồi yên lặng bên cạnh, nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của ba người bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-de-vuong/3491220/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.