Ngôi miếu hoang này có lẽ đã tồn tại được hơn hai mươi năm, hiện tại không có ai thờ cúng đã trở nên cũ kĩ, mạng nhện bám đầy cả vào mọi đồ vật còn sót lại bên trong này.
Mạch Tiểu Khê bỗng dưng cảm thấy hơi buồn ngủ, bèn tựa vào thành cột lim dim đôi mắt, thiếp đi lúc nào không hay.
Chợt, nàng ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ len lỏi vào trong cánh mũi, mùi thơm thịt nướng tức khắc khiến bụng nàng bắt đầu sôi òng ọc.
Mạch Tiểu Khê mở choàng mắt, trông thấy một thân ảnh cao lớn, hoàn mỹ đang chăm chú nướng trên đống củi lửa.
Phương Bành Hạc đã trở về, hơn nữa còn bắt được một con gà rừng làm thức ăn.
– Dậy rồi à?
Hắn cất giọng hỏi. Mạch Tiểu Khê liền gật đầu đồng ý, nhìn con gà nướng vàng ươm mà bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Sau khi ăn uống no nê cũng là lúc bầu trời đã tối. Thế nhưng, cơn mưa lạnh ngoài kia vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt.
Phương Bành Hạc quay sang nàng, trần ngâm mà nói:
– Cô muốn rời khỏi hoàng cung, phải không?
Tâm nàng khẽ động, nhưng vẫn trả lời một cách chân thành nhất:
– Phải! Ta muốn trở về cuộc sống tự do như khi trước, quê nhà yên bình, có ca ca của ta nữa!
Nói đến đây, đôi mắt nàng chợt long lanh, đượm buồn.
Có một chút gì đó cô đơn đang không ngừng bủa vây lấy toàn bộ tâm trí của nàng lúc này.
Khóe miệng Phương Bành Hạc khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-de-vuong/3491221/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.