Vì Sơn Thạch Bàn vốn là nơi sống ẩn dật do Mạn Đà Sinh lập nên, bởi thế những người còn lại ở nơi này đều sống gần sát nhau, thấy có động tĩnh liền kéo đến xem, đứng chen chúc, lấp ló đầy ngoài cửa.
– Ta tàn nhẫn ở chỗ nào? Cô luôn miệng nói ta độc ác, vô cảm, vậy thì ba mặt một lời hãy nói rõ ra cho mọi người cùng nghe đi!
Mạn Đà Sinh cãi lớn.
– Cha, để con…
– Im mồm và ở yên chỗ đó!
Mạn Đà Lan toàn đổ thêm dầu vào lửa, nhưng lại bị phụ thân quát, trong lòng hết sức bực bội.
Mạch Tiểu Khê cười lạnh, đoạn chỉ vào những thôn dân đang đứng xung quanh, trầm giọng nói:
– Ông hãy nhìn họ lấy một lần! Đây chính là hậu quả do sự tàn nhẫn, cố chấp của ông!
Theo hướng Mạch Tiểu Khê chỉ, Mạn Đà Sinh chán ghét liếc mắt nhìn theo.
Bên ngoài cửa là những thôn dân nghèo khổ, y phục rách rưới, không đủ để che ấm chơ thể. Những đứa trẻ nhỏ mặt mũi lấm lem bùn đất, khuôn mặt ngơ ngác mà nhìn khắp xung quanh hóng chuyện…
Mạn Đà Sinh như đã hiểu ra vấn đề, nhưng vẫn cố chấp mà đáp:
– Cô bảo ta nhìn chúng để làm gì cơ chứ? Ta có ơn đem chúng về đây, cho chúng sinh sống, còn cho cả cơm ăn, áo mặc. Vậy thì có gì là không đúng?
– Bởi vì ông đã cướp đi thứ mà họ khao khát nhất: chính là cuộc sống tự do, tự tại.
Phương Bành Hạc đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-de-vuong/3491219/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.