Có lẽ vì quá mệt mỏi, Mạch Tiểu Khê đã chợp mắt ngủ từ bao giờ. Nàng mơ màng nghe thấy có tiếng mở cửa lạo xạo, sau đó một thân ảnh mảnh mai chậm rãi bước vào, lay lay vai nàng dậy. 
– Mạch vương phi, mau tỉnh lại đi! 
Nghe tiếng gọi, nàng chậm rãi mở mắt, hai mí như muốn sụp xuống vì thiếu ngủ. 
La Hầu Thiên đang ngồi trước mặt nàng, ánh mắt long lanh ngập tràn vui sướng, mừng rỡ nói: 
– Mạn Đà Thanh tỉnh lại rồi, sức khỏe đang hồi phục rất tốt. Cô mau đi theo ta. 
Nàng đứng dậy, vươn vai mấy cái, sau đó cùng La Hầu Thiên di chuyển tới phòng ngủ của Mạn Đà Thanh. 
Hiện tại hắn đã tỉnh lại nhưng hơi thở còn yếu, nằm yên lặng nhìn về phía mọi người. 
Vừa thấy Mạch Tiểu Khê bước vào, Mạn Đà Sinh đã tỏ vẻ lúng túng, bối rối. Lúc trước ông ta trách nhầm nàng, hiện tại cảm thấy vô cùng áy náy và khó xử. 
– Hửm… 
Mạn Đà Thanh liếc mắt nhìn nàng, toan nói gì đó nhưng lại ho lên vài tiếng sặc sụa. 
– Ngươi cứ nghỉ ngơi, không cần phải nói gì với ta đâu! 
Mạn Đà Thanh nghe Mạch Tiểu Khê nói liền gật gật đầu. Nàng biết hắn muốn nói lời cảm ơn với nàng, nhưng dù sau hắn cũng vẫn đang còn rất yếu. Hơn nữa, Mạch Tiểu Khê cứu hắn chỉ bởi vì trách nhiệm, thấy chết không thể không cứu, là bản chất lương y mà thôi. 
Mạn Đà Lan vẫn chưa hết ác cảm với Mạch Tiểu Khê. Nhìn thấy nàng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-de-vuong/3491216/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.