Mạn Đà Lan tức đến điên người, khóe môi không ngừng co giật. Nhiều năm là tiểu thư lá ngọc cành vàng của Sơn Thạch Bàn, người người khiếp sợ, nể phục, thế mà hôm nay lại bị một nữ nhi xa lạ coi không bằng cỏ rác. Trong lòng Mạn Đà Lan, kẻ nào không vừa mắt thì nhất định phải biết dạy cho y một bài học xứng đáng.
Mạch Tiểu Khê trở về phòng, nằm vật ra giường. Cả ngày nay nàng đã quá mệt mỏi nên muốn chợp mắt ngủ sớm. Tuy nhiên, chưa kịp ngủ thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa lộc cộc:
– Mạch vương phi, ta vào được không?
Người đến là La Hầu Thiên.
Nàng ta ngồi xuống ghế, đưa mắt đảo một vòng quanh căn phòng cũ này, buột miệng nói:
– Căn phòng này… Vì sao Mạn Đà Sinh lại sắp xếp cho cô ở đây nhỉ?
– Ông ta sắp xếp cho tôi ở phòng riêng như thế này là đã quá ưu ái rồi đấy!
Chứ như lần trước, khi nàng bị đám người A Bưu bắt đem về, chúng thẳng tay quẳng nàng vào nhà bếp treo lủng lẳng thịt người. Đến bây giờ nghĩ lại, Mạch Tiểu Khê vẫn còn cảm thấy vô cùng kinh hãi.
La Hầu Thiên đưa mắt nhìn nàng, chậm rãi vào vấn đề trước:
– Chuyện là thế này. Ta tới đây chỉ muốn nhờ cô bớt chút thời gian có thể dạy ta một vài y thuật hay không?
Lời đề nghị bất ngờ này của La Hầu Thiên khiến Mạch Tiểu Khê có đôi chút sững sờ, hơi ngây người một lát.
– Tôi cũng không biết nhiều về y thuật, tài còn hèn, sức còn mọn, sợ không dạy nổi cô.
Ngay lập tức, lời của Mạch Tiểu Khê đã bị La Hầu Thiên chối thẳng. Nàng ta vẫn không chịu để yên, nói liền một mạch:
– Khu ta sinh sống hoang vắng, đơn sơ, lại chẳng có học thức. Cô xem, ngay cả việc chữa trị bết thương do rắn cắn cũng không có ai biết cả. Nếu không nhờ cô thì…
Mạch Tiểu Khê chợt cảm thấy rất khó xử. Đường đường là nàng bị đem bắt cóc vào đây, thành ra giờ này bỗng nhiên lại dạy y thuật cho La Hầu Thiên cơ à?
Nghĩ đến đó, Mạch Tiểu Khê có chút bối rối. Nàng không vội gật đầu đồng ý ngay, chỉ chờ xem qua đêm nay tình hình của Mạn Đà Thanh chuyển biến như thế nào đã.
Trời gần về sáng, Mạch Tiểu Khê đang lim dim ngủ thì chợt bị tiếng nói the thé bên ngoài đánh thức, tiếp sau đó là một màn đập cửa ầm ĩ:
– Ả đàn bà kia, mau mở cửa ra. Cô hại chết biểu ca của tôi rồi. Mau ra đây!!!
Là giọng nói của Mạn Đà Lan, nhưng vì sao cô ta lại nói là nàng hại chết biểu ca của cô ta cơ chứ.
Mạch Tiểu Khê vội vàng chạy ra mở cửa, ngay cả giày cũng không kịp xỏ.
Mạn Đà Lan tức giận vung tay tát mạnh vào mặt nàng một cái, gằn giọng mà nói:
– Cô chữa thương kiểu gì khiến ca ca không ngừng co giật, sùi cả bọt mép, gương mặt tái mét đi thế kia?
Trước cái tát trời giáng này của Mạn Đà Lan, Mạch Tiểu Khê cũng không thèm so đo. Nàng đưa tay đẩu mạnh Mạn Đà Lan sang một bên, đoạn bước thẳng về phía phòng ngủ của Mạn Đà Thanh.
Trong phòng Mạn Đà Thanh hiện tại đang rất ồn ào, tiếng chân người, tiếng mắng chửi chạy đôn chạy đáo khắp trong và ngoài phòng.
Nhìn thấy Mạch Tiểu Khê bước vào, Mạn Đà Sinh chưa kịp hỏi cho ra nhẽ đã lao đến bóp chặt cổ nàng, nghiến răng nghiến lợi mắng rủa thậm tệ:
– Mau nói đi, ngươi đã cho Đà Thanh uống thứ quái quỷ gì thế kia, khiến nó nôn ra toàn máu đen?!!!
– Thúc thúc, xin người hãy dừng tay. Thúc hãy để cho Mạch Tiểu Khê giải thích mọi chuyện xem thế nào!
Mạn Đà Sinh vẫn chưa chịu buông tha cho nàng, cơ hồ muốn giết nàng ngay lập tức ở đây. Nhưng ngay lúc sôi lửa bỏng, dường như đã nghĩ lại chưa đến lúc Mạch Tiểu Khê chợp phải chết cho nên lão ta bèn nới lỏng tay ra, từ từ thả nàng xuống.
– Sức tài người hèn mọn mà lại dám ngông cuồng, người sẽ chịu trách nhiệm như thế nào trước tình hình bệnh tình của Mạn Đà Thanh đây?
Mạn Đà Sinh tức giận nói.
Nương theo ánh mắt của lão ta, nàng trông thấy Mạn Đà Thanh đang nằm im trên giường, đôi mắt nhắm nghiền lại, khóe miệng còn dính vào giọt máu đen. Dưới sàn nhà là một bãi máu đen xì vừa được hắn nôn ra, bốc mùi hôi thối, trông vô cùng lợm giọng.
– Hừ, đây là triệu chứng hết sức bình thường, không có việc gì mà phải sồn sồn lên cả.
– Nhãi ranh đáng chết, đến giờ này mà ngươi vẫn còn lớn giọng hay sao?
Mạn Đà Lan đã vô cùng chướng mắt, không nhịn được mà đưa tay ấn mạnh đầu Mạch Tiểu Khê xuống đất, làm nàng ngã chúi vào đống máu đen kinh hồn kia.
Thứ mùi tanh tưởi, hôi hám khiến nàng chỉ muốn lập tức nôn ọe, nhưng đành cố gắng nín nhịn, không dám.
– Người đâu, đem ả tiện tì này nhốt xuống dưới hầm sắt cho t!
Mạn Đà Sinh gằn giọng ra lệnh.
La Hầu Thiên còn muốn mở lời nói giúp nàng thì đã bị Mạn Đà Lan liếc xéo, ẩn ý nói:
– Tỉ tỉ à, tỉ đừng quên mình là thê tử sắp cưới của ca ca đấy!
La Hầu Thiên vốn muốn bênh vực Mạch Tiểu Khê, nhưng thấy Mạn Đà Lan tỏ thái độ không thích đành ngậm ngùi gật nhẹ đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt bất lực.
Mạch Tiểu Khê bị hai gã to con xách hai tay, ném mạnh vào một căn hầm đen tối, xung quanh còn chứa rất nhiều sắt vụn. Nơi đây có lẽ là kho để thóc của dòng họ Mạn Đà.
Nghe tiếng xích cửa nặng nề bị khóa lại, khuôn mặt nàng chợt tối sầm. Cách chữa trị của nàng không hề sai. Tuy nhiên, người đầu tiên xảy ra phản ứng như thế này thì từ trước tới giờ nàng chỉ gặp duy nhất Mạn Đà Thanh.
Cũng có thể do thể chất của hắn ta không tốt, chưa thể kháng cự lại được biện pháp trích dẫn máu của nàng, hoặc cũng có thể đây chính là phản ứng thông thường, sốc độc.
Sau khi bệnh nhân nôn ra máu đen ắt sẽ hồi phục dần sức khỏe.
Trường hợp này thiên về phương án thứ hai hơn.
Mạch Tiểu Khê ngồi co ro vào một góc hầm, đưa mắt liếc tìm xung quanh. Vì đang là ban ngày nên vẫn có chút ít ánh nắng mặt trời lọt vào được, giúp nàng có thể dễ bề quan sát mọi thứ.
Phương Bành Hạc không biết hiện tại đã đi đến đâu rồi, sắp tới đây hay là chưa?
Nói đến Phương Bành Hac đáng nhẽ ra hắn phải tới nơi này lâu rồi mới phải?!
Đột nhiên trong lòng nàng có chút cảm thấy lo lắng cho hắn.
– Cha, cha phải xử lý Mạch Tiểu Khê ngay lập tức. Cha nhìn ca ca của con xem, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt như thế kia.
Mạn Đà Lan ngồi bên giường Mạn Đà Thanh, hầm hầm mà nói.
Tuy Mạn Đà Sinh muốn một lần xử lý muốn Mạch Tiểu Khê, thế nhưng lão còn muốn để nàng làm con tin, dẫn dụ Phương Bành Hạc tới để trả mối huyết hải thâm thù.
Bởi vậy, Mạn Đà Sinh không vội vàng làm theo ý của con gái, chỉ đứng im lặng nhìn đứa con trai yêu quý, ánh mắt ngập tràn vẻ chua xót.
Mạch Tiểu Khê bị nhốt trong hầm cũng đã đến gần tối. Giờ này đáng lẽ Mạn Đà Thanh phải có phản ứng rồi, vậy mà nàng chờ mãi cũng không thấy tin tức gì.
Ngồi lâu thêm mỏi, Mạch Tiểu Khê liền đứng dậy, đi loanh quanh trong hầm sắt để xem xét có thứ gì hay không.
Hầu như căn phòng này toàn là sắt vụn, thỉnh thoảng có vài món đồ đã cũ bị quẳng vào đây, trở nên úa vàng.
Chợt nàng trông thấy trong góc có một lỗ tường nhỏ đã bị đục khoét bằng lòng bàn tay. Mạch Tiểu Khê tò mò đưa tay chạm vào thử, lập tức lỗ nhỏ bật ra một tay cầm bằng sắt, tự động xoay một vòng.
Sau khi xoay hết, một cánh cửa hầm bí ẩn khác dần dần hiện ra, bụi bẩn lập tức rơi đầy xuống, làm Mạch Tiểu Khê ho khan vài tiếng.
“Đây là gì nhỉ?”
Nàng tự hỏi thầm trong đầu.
Nhìn bóng đêm thăm thẳm trong căn phầm này, Mạch Tiểu Khê có đôi chút sợ hãi. Nhưng liền sau đó màng vẫn quyết định tự mình sẽ bước vào bên trong xem xét.
Căn hầm bí mật này không quá rộng lớn, có vẻ được xây dựng dưới lòng đất ngầm.
Càng đi sâu vào trong, Mạch Tiểu Khê càng thấy một vài con chuột béo núc chạy loăng quăng bên trong, thỉnh thoảng còn vang lên những tiếng cộc…cộc… ghê rợn khiến nàng giật mình, có chút kinh hãi.
Mọi thứ bên trong đây cũng không chứa quá nhiều đồ, đôi khi chỉ thoang thoảng một vài thứ lặt vặt. Bất chợt ở phía trước, Mạch Tiểu Khê trông thấy một tấm vải đỏ kỳ lạ. Tất cả đồ vật trong đây đều phủ bụi bặm, nhưng riêng tấm vải này thì không. Điều đó cho thấy có người vẫn thường xuyên tới đây, hơn nữa còn rất quan tâm đến thứ ở sau tấm rèm này.
Mạch Tiểu Khê có chút dao động, cánh tay giơ lên không trung trở nên lúng túng, nhưng rồi nàng vẫn quyết định mở hẳn ra xem.
Cảnh tượng đập vào trước mắt khiến Mạch Tiểu Khê hết sức sững sờ. Đằng sau tấm rèm đỏ này là một bàn thờ chứa khoảng ba mươi bài vị, nhìn tên được khắc ở đó nàng thấy tất cả những người này đều mang họ Mạn Đà.
Có lẽ nào là tổ tiên, người nhà đã mất của Mạn Đà Sinh?!
Bài vị nào cũng sạch sẽ, không hề vướng bụi, hương khói được thắp đầy bên cạnh. Mạn Đà Sinh rất tôn trọng và nhớ đến họ.
Nàng toan bước ra ngoài thì chợt thấy ở dưới đất, ngay phía góc bàn thờ có một cuộn giấy nhỏ đã ố vàng, dường như nó đã được đặt rất lâu ở đây.
Mạch Tiểu Khê mở ra xem, lập tức toàn bộ nguyên nhân vì sao Mạn Đà Sinh lại đem bắt cóc nàng, sau đó khiêu khích chỉ một mình Phương Bành Hạc mới được tới đây để cứu nàng.
“Hoàng đế thứ mười chín của Tịch Quốc tính tình độc đoán, lãnh cảm, không muốn cho dòng tộc Mạn Đà được sám hối mà làm lại từ đầu. Bởi vậy hoàng đế đã hạ lệnh chu di cửu tộc toàn bộ trên dưới hơn ba trăm người nhà lớn nhỏ trong dòng họ Mạn Đà, không một ai sống sót. Mạn Đà chính thức bị diệt hậu!”
Những lời lẽ cay đầng tràn ngập sự uất hận chất chứa trong này khiến Mạch Tiểu Khê khẽ hoảng. Thì ra, năm xưa vì cha của Mạn Đà Sinh phản trọng tội nên Phương Bành Hạc đã thẳng tay hạ chiếu chỉ tru di cửu tộc nhà lão.
Tuy nhiên Mạn Đà Sinh đã may mắn trốn thoát, chạy tới Sơn Thạch Bàn này xây dựng “vương quốc” riêng cho mình, chờ thời cơ vùng dậy để trả thù.
Mạch Tiểu Khê khẽ thở dài. Hận thù nọ nối tiếp gần thù kia, biết đến bao giờ mới trả được hết…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]