Ngữ khí lúc lạnh, lúc nóng, vô cảm mà uy khuất ấy chắc chắn không ngoài ai khác, đó chính là Phương Bành Hạc.
Keng…keng!!!
Một mũi kiếm nhọn từ phía sau lao tới, một đường dứt khoát mà hất tung toàn bộ lưỡi kiếm đang đặt trên cổ của Mạch Tiểu Khê.
Sức mạnh bất ngờ khiến cho Mạn Đà Sinh không kịp chuẩn bị mà chệnh choạng chực ngã về phía sau, suýt chút nữa thì đập đầu xuống đất.
Mạch Tiểu Khê đột nhiên cảm thấy trên eo có một vòng tay siết chặt, sau đó ôm ghì nàng vào bên trong cơ thể. Mùi hương dịu mát ấy, đã từ lâu Mạch Tiểu Khê chưa được cảm nhận lại, mùi hương trên cơ thể của Phương Bành Hạc.
Phương Bành Hạc cúi xuống nhìn nàng bằng ánh mắt hết sức thâm sâu, chứa đầy sự phức tạp.
Hắn khẽ thì thầm vào bên tai nàng:
– Mau tránh ra xa!
Mạch Tiểu Khê ngoan ngoãn nghe lời, đứng lùi lại ra sau lưng hắn chừng năm, sáu bước.
Mạn Đà Sinh trông thấy người đến là Phương Bành Hạc thì có chút ngạc nhiên. Ông ta hơi bất ngờ vì không nghĩ rằng Phương Bành Hạc lại có thể tìm tới được đây một cách dễ dàng như thế.
– Phương Bành Hạc, ngươi đã đến đây thì đừng hòng có thể thoát khỏi tay ta!
Nghe những lời đe dọa của Mạn Đà Sinh, Phương Bành Hạc chỉ nhếch miệng hừ lạnh.
– Hận thù của ngươi với ta vốn là chuyện của hai người. Hà cớ gì ngươi phải lôi kẻ khác vào đây?
Mạn Đà Sinh bật cười thật lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-de-vuong/3491217/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.