Buổi sớm hôm sau, Mạch Tiểu Khê cùng La Hải Triều dậy từ rõ sớm, họ hẹn nhau cùng ra ngoài khu chợ bên Tây, lựa một vào món đồ cần thiết cho Phương Bành Hạc cùng mọi người trong đoàn.
Thời tiết sau trận mưa đêm qua càng trở lên lạnh hơn, nếu không có đồ ấm mặc ắt rất dễ bị cảm, ảnh hưởng nhiều tới sức khỏe. Mạch Tiểu Khê chính là người đã gợi ý trước cho La Hải Triều, thuyết phục được cỗ máy sắt đá như huynh ấy chịu đi theo mình để mà xách đồ giúp.
Thực ra vẫn còn một lý do nữa khiến nàng không muốn dành nhiều thời gian ở lại trong Tuyết phủ, nàng muốn tránh mặt Phương Bành Hạc và cả vị thanh mai trúc mã Tuyết Ngưng của hắn.
Từ ánh mắt, nụ cười tưởng như thân thiện, dễ mến kia của Tuyết Ngưng, Mạch Tiểu Khê đủ thông minh để nhận ra sự căm ghét tột cùng mà nàng ta dành cho mình. Vậy nên điều quan trọng nhất đó là bản thân nàng càng chủ động tránh xa họ ra được bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu!
La Hải Triều cần mẫn đi sau lưng Mạch Tiểu Khê, nhìn dáng hình bé nhỏ của nàng chạy đi chạy lại khắp các tiệm, hết cầm lên tay thử, lúc thì lại vui vẻ cười đùa trêu chọc, cử chỉ vô cùng đáng yêu, hai má La Hải Triều đột nhiên nóng lên, hơi đỏ một chút.
– Hải Triều huynh, mau lại đây!
Mạch Tiểu Khê đứng ở phía trước một tiệm quần áo, hí hửng vẫy tay gọi La Hải Triều đang đứng ngây ngô giữa đường.
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-de-vuong/3434371/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.