Chấn Vương là một ông chủ giàu có nhất khu này, thêm nữa y lại có chút quyền thế, có mối quan hệ thân thiết với một số vị quan trong triều đình. Bởi vậy những kẻ ở đây ai ai cũng tỏ ra kính nể, sợ sệt y.
Y đã có một thê thϊếp ở nhà, nhưng chưa lập làm chính thê bởi vì y còn muốn cưới thêm Tuyết Ngưng về làm vợ. Chấn Vương đã nhiều lần cho người dẫn bà mối sang nhưng đều bị Tuyết Ngưng phũ phàng đuổi thẳng, mặc cho phu phụ Tuyết lão tiên sinh có phần lung lay.
Lần này Chấn Vương quyết định phải cưới bằng được Tuyết Ngưng nên đem hẳn mười xe ngựa sính lễ rất lớn, bao gồm tiền vàng, trang sức vô cùng quý giá, đích thân sang hỏi cưới người đẹp lần cuối. Nếu lần này mà không thành công, chỉ e y không giữ được bình tĩnh nữa.
Tuyết phu nhân nghe hắn nói vậy vội vàng cười cười ngại ngùng, trong lòng vô cùng tức giận với đứa con gái cành vàng lá ngọc, nay lại dám ôm ấp đàn ông trước mặt bao người kia, nhịn không được mà lôi mạnh Tuyết Ngưng về phía mình, sau đó thẳng tay tát mạnh vào mặt con gái:
– Hừ, thường ngày ta dạy con như thế nào hả? Lòng tự tôn của con có còn không vậy, Tuyết Ngưng?
Bị lãnh một cái tát trời giáng ngay trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt Phương Bành Hạc, Tuyết Ngưng vô cùng ấm ức và xấu hổ. Nàng ta đưa tay chỉ thẳng vào mặt Chấn Vương, quát lớn:
– Cút ngay khỏi đây! Ta và Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-de-vuong/3434372/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.