Lâm Nhã Tĩnh cúi đầu, bàn tay vô thức cuộn lại thành năm đấm, trong lòng không phải không tức giận, nhưng là những câu mà Tô Từ nói không phải không có lý. Cô cũng không phản bác được, lúc đó quả thật cô đã bỏ chạy.
Trong phòng lúc này đột nhiên im ắng, Lâm Nhã Tịnh không nghe thấy động thái gì, tưởng rằng bọn họ muốn đi ra khỏi phòng. Lâm Nhã Tịnh hốt hoảng muốn bỏ đi, tìm chỗ trốn, lại nghe thấy người đàn ông lên tiếng nên nán lại một chút "Thiên Y, em đi ra ngoài trước đi "Vâng" - Giọng nói nhẹ nhàng nữ tính vang lên
Lần này mới có người ra thật! Lâm Nhã Tịnh giật minh, nhanh chóng xoay người rời đi, thế nhưng không nghĩ tới tốc độ người kia từ trong phòng đi ra lại nhanh như vậy...
Cô gái từ trong phòng bước ra, lập tức nhìn thấy Lâm
Nhã Tịnh với tư thế vừa bước chân xoay người...
Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau...
Lâm Nhã Tịnh chớp chớp mắt, có chút ngượng ngùng cúi đầu cười cười. Đồng thời cảm thấy bản thân như vừa làm một việc vô cùng ngốc nghếch. Cô tại sao lại nghe lén chứ? Cô cũng là đương sự trong câu chuyện, hơn nữa không phải cô là người của Âu
Dương Dạ Trạch sao? Cô có thể bước vào trong phòng, đường đường chính chính mà nghe
Nghĩ vậy, Lâm Nhã Tịnh dự định thẳng lưng, đầy cửa bước vào. Không ngờ rằng, cô gái vừa mới đi ra này thấy cô, liền đóng cửa lại, đặt ngón tay trỏ lên môi ngập ngừng do dự một lúc sau đó làm ra dấu hiệu tay kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-cung-cua-cuu-gia/1771039/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.