Kinh hoàng
Tôi chậm lại khi nghe thấy những giọng nói. Tôi vẫn chưa tới đủ gần bệnh viện nên đó không thể là giọng của Doc. Những người khác đang trên đường về. Tôi ép mình sát vào bức tường đá và tiến lên trước hết sức khẽ khàng. Hơi thở của tôi gấp gáp vì vừa chạy. Tôi lấy một tay che miệng để nén tiếng thở.
“…tại sao chúng ta vẫn phải làm việc này,” ai đó phàn nàn.
Tôi không chắc đó là giọng của ai. Ai đó tôi không biết rõ lắm. Có lẽ là Violetta chăng? Nó có cùng âm điệu buồn thảm mà tôi đã nhận ra từ trước. Giọng nói đó đã xoá hẳn mọi hi vọng của tôi rằng tôi đang tưởng tượng ra mọi chuyện.
“Doc không muốn. Lần này là ý của Jared.”
Tôi chắc chắn bây giờ Geoffrey là người đang nói, mặc dù giọng của ông cũng đã hơi thay đổi do sự sợ hãi bị kìm nén trong đó. Geoffrey tất nhiên cũng đi cùng Trudy trong chuyến trộm. Họ làm mọi việc cùng với nhau.
“Tôi tưởng anh ta là người phản đối mạnh mẽ nhất trong chuyện này.”
Tôi đoán đó là Travis.
“Giờ cậu ta… có động lực hơn,” Geoffrey trả lời. Giọng ông lặng lẽ, nhưng tôi có thể thấy là ông đang giận dữ về việc gì đó.
Họ chỉ cách chỗ tôi đang bám vào đá có nửa foot. Tôi đông cứng, nín thở.
“Tôi nghĩ chuyện này thật là bệnh,” Violetta lẩm bẩm. “Ghê tởm. Chúng ta sẽ không bao giờ thành công.”
Họ đi chầm chậm, bước chân trĩu nặng ưu sầu.
Không ai trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-chu/2244315/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.