Biến mất
Ian ngồi bên tôi ba ngày trong bóng tối.
Mỗi lần anh chỉ bỏ đi trong vài phút, để lấy thức ăn và nước uống cho chúng tôi. Đầu tiên, Ian ăn, mặc dù tôi không ăn. Rồi, khi anh nhận ra rằng không phải vì không ngon miệng mà tôi để mặc khay thức ăn còn nguyên, anh cũng ngừng ăn.
Tôi tranh thủ những lần vắng mặt ngắn ngủi của anh để đáp ứng nhu cầu tự nhiên mà tôi không thể nào bỏ qua, thầm cảm ơn con suối bốc mùi ở liền kề. Với việc nhịn đói của tôi, những nhu cầu này cũng biến mất.
Tôi không thể không ngủ, nhưng tôi không để mình được thoải mái. Ngày đầu tiên, tôi thức dậy thấy đầu và vai mình đang nằm gọn trong lòng anh. Tôi lùi xa khỏi anh, run rẩy tệ hại đến nỗi anh không dám lặp lại cử chỉ đó nữa. Sau đó, tôi dựa vào bức tường chỗ tôi ngồi, và khi tôi thức dậy, tôi lại cuộn tròn vào quả bóng câm lặng của mình ngay lập tức.
“Xin em,” Ian thì thầm vào ngày thứ ba – ít nhất tôi cũng nghĩ đó là ngày thứ ba; không có cách nào để chắc chắn về khoảng thời gian đã đi qua ở cái nơi tối tăm, im ắng này. Đó là lần đầu tiên anh nói chuyện. Tôi biết có một khay thức ăn ở trước mặt tôi. Anh đẩy nó tới gần hơn, cho đến khi nó chạm vào chân tôi. Tôi tránh ra xa.
“Xin em đấy, Wanda. Làm ơn ăn gì đi.”
Anh đặt bàn tay lên cánh tay tôi nhưng bỏ ra rất nhanh khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-chu/2244314/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.