Lo lắng
Hoàn hảo, tôi làu bàu với chính mình. Đúng là hoàn hảo.
Ian đang đi tới để ăn trưa cùng tôi, một nụ cười toe toét gắn đúng chỗ trên mặt anh. Cố làm tôi vui lên… lại nữa.
Tôi nghĩ gần đây cô đang lạm dụng quá đáng sự châm biếm rồi đấy, Melanie bảo tôi.
Tôi sẽ để tâm đến chuyện đó.
Trong tuần vừa qua tôi đã không nghe thấy cô ấy nhiều lắm. Bây giờ cả hai chúng tôi đều không phải là một người đồng hành tốt. Tốt hơn là chúng tôi nên tránh giao tiếp xã hội, thậm chí là giao tiếp với nhau.
“Hey, Wanda,” Ian chào tôi, nhảy vào cái bàn bên cạnh tôi. Một tay anh đang cầm bát súp cà chua, vẫn đang bốc khói. Bát của tôi để bên cạnh tôi, lạnh ngắt và chỉ đầy một nửa. Tôi đang nghịch một mẩu bánh mỳ, bẻ nó thành từng mảnh vụn một.
Tôi không trả lời anh.
“Ôi, thôi nào.” Anh đặt bàn tay lên đầu gối tôi. Phản ứng giận dữ của Melanie rất èo uột. Cô ấy đã quen với những việc như thế này nên không còn thực sự phản ứng thái quá nữa. “Hôm nay họ sẽ trở về. Trước hoàng hôn, chắc chắn là thế.”
“Anh đã nói câu đó ba ngày trước, và hai ngày trước, và cả ngày hôm qua nữa,” tôi nhắc anh.
“Hôm nay anh có cảm giác rất tốt. Đừng có hờn dỗi – thế con người quá,” anh trêu tôi.
“Em không dỗi.”Tôi đã không dỗi. Tôi quá lo lắng đến mức gần như không nghĩ thông suốt được. Tôi chẳng còn hơi sức đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vat-chu/2244316/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.