Lúc này, Tuyết Y đã đến Trường An được vừa tròn một năm. Năm ngoái, khi vừa đến, nàng như cánh bèo trôi, nhưng giờ đây, tất cả đã ổn định, yên bình hơn bao giờ hết.
Thôi Cảnh, là trưởng tử của đại phòng, nên hôn sự với Lư nương tử phải được ưu tiên xử lý. May mắn thay, năm ngoái đã định hôn, lễ nghi đã đi đến năm lễ, giờ chỉ còn đợi ngày thành thân.
Đầu tháng ba, Thôi Cảnh cùng Lư nương tử thành hôn.
Sau khi cưới, hai người, một bên ôn tồn lễ độ, một bên thẳng thắn, tuy có chút xung đột nhỏ, nhưng rồi mọi thứ dần hòa hợp, cuộc sống cũng trở nên đầm ấm.
Sau Thôi Cảnh, liền đến phiên Thôi Hành.
Tuy nhiên, sau khi hồi triều, việc luận công hành thưởng, trợ cấp binh sĩ và xử lý Đột Quyết quy thuận vẫn còn nhiều phiền toái, khiến Thôi Hành dù đã về triều vẫn bận rộn không ngừng. Vì vậy, hôn sự của Thôi Hành được định vào tháng năm.
Theo tập tục, nữ tử phải xuất giá từ nhà mẹ đẻ. Trước đây, Tuyết Y ở lại quốc công phủ vì Thôi Hành chưa hồi triều, thêm nữa đại phu nhân thương cảm nàng. Giờ đây, khi hôn kỳ gần kề, nàng phải trở về Giang Tả.
Sau khi Thôi Cảnh cưới không bao lâu, Tuyết Y trở về Giang Tả.
Vừa tái ngộ không bao lâu, hai người lại phải chia xa. Thôi Hành nghe tin nàng muốn về, tuy không phản đối nhưng sắc mặt không lấy gì làm vui vẻ.
Tuyết Y lại thở phào nhẹ nhõm. Nàng từng lo lắng Thôi Hành trải qua cửu tử nhất sinh trên chiến trường, về đến nhà sẽ kiệt sức. Nhưng sau này, nàng phát hiện “kiệt sức” có vẻ là nàng hơn.
Việc xa nhau một thời gian có lẽ sẽ tốt hơn. Tuyết Y khẽ chạm vào đôi má đỏ ửng, nhất quyết muốn đi.
Dù Thôi Hành có không nỡ, cũng không thể vì thế mà chậm trễ thanh danh của nàng, nên đã phái người hộ tống nàng trở về.
Nửa tháng sau, Tuyết Y về tới Giang Tả. Lúc này, nhị phu nhân cáo ốm, nhưng mọi người đều ngầm hiểu tình thế của bà đã chấm hết. May thay, Tuyết Y sắp gả đi, tộc lão bắt đầu nhìn nàng với ánh mắt khác, thái độ dành cho nàng cũng thay đổi đáng kể.
Ngay cả người cha vốn lạnh lùng, lần này cũng đích thân ra đón nàng.
"Tam nha đầu, con đi gần một năm rồi. Năm qua vi phụ rất nhớ con. Vi phụ định nhờ cô mẫu giúp con tìm một người xứng đáng, không ngờ con lại có phúc phận như thế. Thật không uổng công ta bao khổ tâm. Đoạn đường vừa rồi có thuận lợi không?" Lục phụ không giấu được niềm phấn khởi.
Vốn dĩ, Lục phụ trông rất đạo mạo, tính tình ôn hòa, chính điều này đã lừa gạt được mẹ Tuyết Y ngày trước.
Trải qua bao việc, Tuyết Y hiểu ra rằng, để hiểu ai đó, không chỉ nên nghe họ nói, mà cần nhìn vào những việc họ làm.
Nàng che giấu cảm xúc trong ánh mắt, nhẹ nhàng đáp: "Đa tạ phụ thân lo lắng. Đại phu nhân đã phái thị vệ hộ tống, đường đi không có trắc trở gì."
Lục phụ thoáng nhìn, nhận ra số thị vệ đi cùng nàng lên đến hai ba mươi người, đủ thấy Thôi thị rất coi trọng nàng. Ông càng tỏ ra vui mừng: "Không có việc gì là tốt rồi. Nghe tin con về, ta vẫn canh cánh trong lòng. Giờ thì an tâm rồi. Về thôi, trong phủ đã chuẩn bị đại yến, đãi con trở về."
"Đúng vậy! Trường An có khác Giang Tả, khẩu vị cũng không giống. Con xa nhà lâu ngày hẳn cũng nhớ món ăn Giang Tả. Tối nay phụ thân con cố ý chuẩn bị món cá hấp chưng, chắc chắn hợp khẩu vị của con." Vệ thị đứng bên cạnh ân cần kéo tay Tuyết Y, dò hỏi, "Nghe nói, lần này Đột Quyết bị diệt, thánh nhân rất vui, nhị công tử thăng ba cấp, giờ đã là thượng thư hữu phó xạ, còn được phong làm Tịnh Châu đô đốc, phải không?"
"Đại nương tin tức linh thông nhỉ." Tuyết Y nhếch môi cười, khéo léo rút tay khỏi Vệ thị.
Vệ thị nghe được ẩn ý châm biếm, định nổi giận như xưa, nhưng giờ Tuyết Y đã khác xưa. Nàng chỉ có thể nuốt giận, gượng nói: "Ta là mẹ của con, sao lại không quan tâm con chứ?"
Lời tuy nói như thế, nhưng nàng lại liếc mắt nhìn Lục phụ một chút, ánh mắt có phần bất mãn.
Lục phụ lúc này đứng giữa, không dám đắc tội ai, đành phải tiến lên hòa giải:
"Mẫu thân ngươi cũng có ý tốt thôi. Dù sao không bao lâu nữa ngươi cũng sẽ lập gia đình. Sau này Lục gia chúng ta còn phải dựa vào phu quân của ngươi, tự nhiên nên quan tâm một chút."
Tuyết Y nghe xong, trong lòng không khỏi thấy nhức đầu. Bọn họ lúc trước đã đối xử với nàng và mẫu thân nàng như thế nào, giờ đây sao lại nói lời tốt đẹp thế?
"Đi đường xa, thân thể hơi mệt, hôm nay e rằng không thể dự tiệc được. Mong phụ thân và đại nương chớ trách."
"Như vậy làm sao được, thức ăn đã sắp xong cả rồi." Vệ thị bất mãn nói.
Lục phụ vội vàng ngắt lời Vệ thị, cười ha hả:
"Là ta không chu toàn nghĩ đến việc này. Ngươi đi đường nửa tháng, quả thật cần nghỉ ngơi cho tốt. Tiệc đón gió không vội, chờ ngươi nghỉ ngơi xong lại tổ chức cũng không sao. Ngươi cứ nghỉ ngơi, còn những thị vệ này ta sẽ sắp xếp cho."
Sự thay đổi thái độ trước đây và bây giờ khiến người ta khinh thường. Tuyết Y chỉ làm như không nhận thấy gì, sau khi hành lễ liền quay về chỗ ở của mình.
Phía sau, Vệ thị nhìn bóng lưng chủ tớ nàng rời đi mà gần như muốn nghiến răng. Khi Lục phụ bảo cùng nhau về dùng bữa, nàng bỗng hất tay hắn ra:
"Ăn cái gì mà ăn! Con gái ngươi vừa về đã muốn giương oai, ngươi còn ăn xuống nổi?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, tam nha đầu từ trước đến giờ vẫn thông tình đạt lý."
"Ý ngươi là ta mới là người hồ đồ à?" Vệ thị trừng mắt, "Lục Khải Minh, lúc trước Vệ thị còn đang hưng thịnh, ngươi đến nhà ta cầu hôn đâu có như thế này. Bây giờ, ngươi con gái ngươi lên như diều gặp gió, muốn dựa vào nàng, nên trong mắt ngươi không còn ta, cũng chẳng còn Vệ thị nữa phải không?"
Lục phụ bị nói trúng tâm sự, mặt biến sắc:
"Ngươi nói với ta thì được gì? Nếu ngươi không hài lòng, sao không dám nói thẳng với tam nha đầu? Ngươi cũng đâu phải không kiêng dè Bác Lăng Thôi thị."
Vệ thị nghẹn lời, không nói được nữa.
Lục phụ hừ một tiếng:
"Chúng ta đều đã già rồi, sau này chỉ có thể trông cậy vào tam nha đầu. Nếu ngươi không muốn dựa vào nàng, thì trừ khi có thể tìm cho đại nha đầu một mối tốt hơn."
"Thì tìm ở đâu? Đừng nói Giang Tả, mà cả Trường An cũng không ai danh tiếng lẫy lừng như nhị công tử nhà đó. Ngươi rõ ràng đang muốn chọc giận ta đấy chứ?" Vệ thị trợn mắt nhìn Lục phụ một cái, nhắc đến đại nữ nhi thì không nhịn được mà thở dài:
"Ta biết mà, ngươi có con gái gả vào chỗ tốt thì chẳng còn màng gì đến đại nha đầu sống c.h.ế.t ra sao."
"Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ta sao có thể không để ý?" Lục phụ nhíu mày, "Hôm nay ta hao tâm tổn sức như vậy chẳng phải vì mẹ con các ngươi hay sao? Tam nha đầu mềm lòng, chờ thêm ít ngày nàng gả đi, trở thành nhị phu nhân của Thôi gia, lúc đó có thể giúp đại nha đầu quen biết thêm người, may mắn còn có thể đưa con bé vào một gia đình vọng tộc."
Vệ thị thấy cũng có lý, nhưng vẫn bực bội nói:
"Nhưng ta thấy nha đầu đó đã thay đổi rất nhiều sau một năm. Đến cả người hầu bên cạnh nàng cũng kiêu ngạo lên không ít. Nàng thật có thể đồng ý sao?"
"Phu nhân, điều này còn trông cậy vào ngươi." Lục phụ thử dò xét:
"Tam nha đầu sắp gả vào Bác Lăng Thôi gia, cần chuẩn bị của hồi môn thật chu đáo. Nhưng ngươi cũng biết tình hình trong phủ, hiện tại còn xa mới đủ, e rằng phải trông chờ vào ngươi ra tay giúp đỡ. Chỉ cần ngươi lo đủ phần này, tam nha đầu sẽ không thể không nể mặt ngươi."
"Ý ngươi là muốn ta lấy của cải riêng ra để làm của hồi môn cho nàng? Không bao giờ có chuyện đó!"
"Phu nhân, ngươi không thể cứ chấp nhất như vậy. Đại nha đầu tuổi cũng không còn nhỏ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn để nàng thành cô nương lớn tuổi sao?" Lục phụ cũng lớn tiếng.
Câu nói này khiến Vệ thị ngẩn ra.
Dù không muốn, nhưng vì nữ nhi, Vệ thị vẫn không thể không cúi đầu.
"Ta nghe nói Thôi thị còn có một Ngũ lang quân chưa kết hôn?" Vệ thị ngẫm nghĩ rồi nói.
"Ngươi để ý tới vị đó à?"
Vệ thị khẽ gật đầu, càng nghĩ càng thấy hợp lý: "Trong phủ, các con trai của vợ cả hoặc là đã định hôn sự, hoặc là tuổi còn nhỏ, chỉ còn Ngũ lang này là cùng tuổi, lại là con thứ. Chỉ cần Tam nha đầu làm chị dâu giúp đỡ nói chuyện, hôn sự này khả năng cao sẽ thành."
Lục phụ cũng động lòng. Tam nha đầu đã có hôn sự tốt, nếu có thể đưa thêm một người vào thì sẽ càng thêm đảm bảo. Ông còn mong có thể được đưa tới Trường An. Nghĩ kỹ, ông không phản đối: "Chỉ không biết Ngũ lang quân phẩm hạnh ra sao."
"Đại lang, Nhị lang đều xuất sắc, Ngũ lang quân hẳn cũng không kém." Vệ thị vừa nói vừa bị lôi cuốn. "Ngày mai ta sẽ bàn với nàng. Ngươi đến lúc đó nhớ ủng hộ ta. Dù sao đồ cưới của nàng cũng do chúng ta lo, nàng nếu không muốn mất mặt ở Thôi gia và toàn Trường An, cũng phải xem xét."
Ngày cưới càng đến gần, Tuyết Y bận rộn với việc thêu áo cưới. Lúc rảnh rỗi, nghĩ đến cái c.h.ế.t của mẹ năm đó, nét mặt nàng không khỏi u buồn.
Mẹ nàng qua đời đột ngột trong cơn bệnh nặng. Khi ấy, đại phu chậm trễ không đến. Tuyết Y buộc phải tự mình đi mời, nhưng khi trở về, mẹ nàng đã đi rồi.
Sự ra đi của mẹ có thật là ngẫu nhiên? Hay là có kẻ cố ý gây nên?
Tuyết Y nhiều lần hỏi bóng gió với phụ thân, nhưng ông luôn né tránh, chỉ bảo rằng nàng suy nghĩ quá nhiều.
Dù mẹ đã qua đời nhiều năm, nàng không có bằng chứng, đành tạm thời gác lại. Nhưng trong lòng vẫn luôn đau đớn, như bị một thứ gì đó đè nặng.
Những ngày này, Vệ thị lại đột ngột trở nên ân cần, thường xuyên gửi đồ ăn, quần áo tới, càng khiến Tuyết Y bất an.
Đến khi dự một bữa tiệc gia đình, nàng mới hiểu ý đồ của Vệ thị.
"Đại nương muốn ta tác thành cho trưởng tỷ và Thôi Ngũ lang?" Tuyết Y nhíu mày hỏi.
"Ta nghe nói Thôi Ngũ lang xin lên trang viên đọc sách một năm, tuy chưa đỗ đạt, nhưng chí hướng tốt, tương lai ắt có tiền đồ. Sao, Tam nha đầu không đồng ý à?" Vệ thị nghi hoặc, lo rằng Tuyết Y cố ý không muốn Lục Tuyết Ngưng gả tốt.
Lời này khiến Tuyết Y khó trả lời. Nàng không thể nói rõ lý do Thôi Ngũ lang "tự nguyện" rời đi. Nghĩ ngợi, nàng đành nói: "Ta thấy trưởng tỷ và Thôi Ngũ lang không hợp nhau."
"Không hợp chỗ nào?" Vệ thị lập tức thay đổi sắc mặt. "Ngươi có thể gả cho Thôi Nhị lang, vậy còn không cho Tuyết Ngưng gả cho Ngũ lang?"
"Đại nương đừng nghĩ vậy." Tuyết Y mím môi đáp.
Vệ thị giờ đã chắc chắn rằng Tuyết Y cố ý. Bà trừng mắt nhìn nàng: "Tam nha đầu, ngươi vẫn chưa xuất giá, ta vẫn là mẹ ngươi, ngươi không cần làm cao. Với lại, ngươi cũng rõ gia cảnh Lục gia. Nếu ngươi muốn cưới hỏi rình rang, đồ cưới không thể thiếu mà phải do ta lo liệu. Ngươi tự suy nghĩ cho thấu."
Tuyết Y lúc này hiểu rõ, hóa ra Vệ thị dùng đồ cưới để áp chế nàng.
Nếu trước đó nàng còn giữ chút tình nghĩa tỷ muội, thì sau câu nói này cùng cái c.h.ế.t bí ẩn của mẹ, mọi tình cảm còn sót lại đều tan biến.
Hơn nữa, Thôi Hành đã cho nàng không ít cửa hàng, đại phu nhân cũng cho thêm không ít đồ. Nàng đâu thiếu đồ cưới.
Tuyết Y đứng dậy cáo từ: "Hôn sự của ta không cần đại nương bận tâm. Đại nương nên lo cho trưởng tỷ là hơn."
Vệ thị vốn chỉ làm bộ tỏ vẻ uy quyền, không nghĩ tới tam nha đầu lại thẳng thừng chẳng nể mặt nàng chút nào. Bà ta vội vàng mở miệng gọi lại, nhưng Tuyết Y đã bỏ đi không ngoảnh đầu.
Nhìn bóng lưng mềm mại nhưng kiên quyết rời đi, Vệ thị hừ lạnh một tiếng, nghĩ rằng với đồ cưới trong tay, bà không sợ Tuyết Y không ngoan ngoãn đổi ý.
Ra khỏi phòng, trời tháng tư đang độ ấm áp, ban đêm cũng không còn lạnh, nhưng Tuyết Y lại thấy lòng phiền muộn. Nàng đi dạo một vòng rồi trở về viện của mình. Trên đường, vừa đi vừa nghĩ, nàng ước sao sớm ngày được gả đi để thoát khỏi ngôi nhà đầy phiền toái này.
Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, người con gái khác khi xuất giá thường khóc sướt mướt lưu luyến, nào có ai như nàng mà chỉ mong mau chóng thoát khỏi. Nghĩ vậy, Tuyết Y vội vứt bỏ ý nghĩ ấy.
Nghĩ đến Trường An, Tuyết Y không khỏi nhớ tới Thôi Hành. Đã hơn một tháng trôi qua, không biết giờ này nhị biểu ca của nàng đang làm gì... Chắc hẳn quân vụ cũng đã xử lý xong, trước khi đi hắn còn nói muốn sửa sang lại Thanh Ô viện, chẳng lẽ thực sự đang động công?
Chỉ nghĩ đến đó thôi mà mặt nàng đã nóng bừng. Còn một tháng nữa mới đến ngày cưới, vậy mà nàng lại thấy thấp thỏm không yên.
Đi qua hành lang dài và uốn lượn, Tuyết Y rốt cuộc cũng quay về viện mình. Tắm rửa xong, cảm thấy hơi mệt, nàng để mình chìm vào cơn buồn ngủ, vừa nhắm mắt lại đã ngã xuống giường.
Ai ngờ, vừa nằm xuống thì phía sau đột nhiên có một người lật qua, nghiêng người đè lên nàng.
Tuyết Y hoảng hốt muốn la lên, nhưng tiếng kêu vừa bật ra khỏi miệng đã bị người kia nhẹ nhàng chặn lại.
"Là ta." Người đó nói giọng trầm thấp.
Tuyết Y hít sâu, tim đập thình thịch, mới dần nhận ra trong bóng tối khuôn mặt quen thuộc đã lâu không gặp.
– Đó là Thôi Hành.
Còn đến một tháng nữa mới đến hôn kỳ, sao hắn lại ở đây?
Tuyết Y mắt không chớp, đưa tay chạm vào gương mặt của hắn, cảm giác ấm áp mềm mại khiến nàng biết rằng đây không phải là ảo giác. Trong mắt nàng bỗng nhiên tràn ngập cảm xúc.
"Ngươi..."
Tuyết Y vừa định hỏi sao hắn lại đột nhiên xuất hiện thì bên ngoài, nghe thấy động tĩnh, Tình Phương lên tiếng hỏi: "Nương tử, có chuyện gì không?"
Tuyết Y vừa xúc động vừa bất ngờ lập tức tỉnh táo lại. Trước khi xuất giá, nam nữ vốn không nên gặp nhau, huống hồ hắn lại lẻn vào khuê phòng giữa đêm thế này. Nếu bị phát hiện thì biết giấu mặt vào đâu?
Nàng vội đẩy Thôi Hành ra, nghiêng đầu nói vọng ra ngoài: "À, không có gì, chỉ là có con muỗi bay vào thôi."
"Tháng tư này làm gì có muỗi..." Tình Phương lẩm bẩm, "Nương tử, có cần ta giúp ngài bắt không?"
"Không cần đâu, đừng kinh động. Chỉ là con muỗi thôi, không cắn đâu. Ngươi tối nay không cần trực đêm ngoài phòng, đi ngủ sớm đi." Tuyết Y đáp.
"Nương tử cũng nên nghỉ sớm." Tình Phương ngáp một cái, chỉnh lại đèn rồi thổi tắt.
Phòng tối om, chỉ còn lại hai người trong bóng đêm. Họ nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
"Không cắn sao?" Thôi Hành cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má Tuyết Y, "Biệt ly một tháng, ngươi lại chỉ nghĩ ta là một con muỗi à?"
Đầu ngón tay hắn lạnh buốt, nhưng ánh mắt lại nóng rực. Tuyết Y lí nhí nói: "Không phải..."
"Vậy là ngươi thừa nhận ta có 'thành tựu'?" Thôi Hành lại trêu đùa, tay nâng cằm nàng lên.
Đáp thế nào cũng không ổn, Tuyết Y đỏ bừng mặt, xoay người định né tránh, nhưng vừa nhúc nhích thì lại bị Thôi Hành kéo trở lại.
Hắn đè nàng xuống, giọng nói trầm thấp xen lẫn tiếng cười khẽ vang lên: "Còn chưa bị cắn, sao ngươi biết không đau?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]